Trở về căn phòng trọ đơn sơ ở Tịnh Biên, Trần An cẩn thận đóng chặt cửa lại. Anh trịnh trọng lấy ra hai mảnh da thú. Một mảnh là của anh, có được từ tấm bia đá dưới đáy sông Tiền. Mảnh còn lại, là thứ anh vừa phải dùng thực lực và cả sự may mắn để có được từ buổi đấu giá. Khi anh đặt hai mảnh bản đồ cạnh nhau, một luồng sáng màu xanh lam từ chúng tỏa ra. Hai mảnh da thú tự động hút vào nhau, các đường nét chắp nối một cách hoàn hảo, không để lại một kẽ hở. Một tấm bản đồ hoàn chỉnh hiện ra. Trên đó, không chỉ là con đường chi tiết len lỏi qua những vùng hiểm địa của dãy Thất Sơn, mà còn chỉ rõ đích đến cuối cùng. Đó là một địa danh nằm sâu trong lòng ngọn Núi Két, một trong bảy ngọn núi thiêng, được đặt tên là "Tịch Thủy Động". Phía dưới tấm bản đồ, có một dòng chữ cổ được viết bằng một loại mực đặc biệt, chỉ hiện lên khi có linh khí. "Ngày Rằm tháng Bảy, Thủy triều lên cao, cửa động mới mở." Trần An giật mình. Rằm tháng Bảy, chính là lễ Vu Lan, một trong những ngày âm khí và linh khí trong trời đất có sự biến động lớn nhất. Anh vội vàng xem lại lịch, phát hiện ra ngày đó chỉ còn cách đúng một tuần nữa. Thời gian vô cùng cấp bách. Anh không lãng phí một giây phút nào. Anh dùng những ngày còn lại ở Tịnh Biên để chuẩn bị. Anh không đi ra ngoài tìm thêm phiền phức, mà ở yên trong phòng, một mặt là để củng cố lại cảnh giới Trúc Cơ Kỳ vừa mới đột phá, mặt khác là để nghiền ngẫm những điểm yếu hại trên con đường được vẽ trong bản đồ. Sau năm ngày, khi đã chuẩn bị sẵn sàng, Trần An lặng lẽ rời khỏi khu chợ trời Tịnh Biên hỗn loạn. Anh một mình một bóng, một lần nữa tiến về phía dãy Thất Sơn hùng vĩ, nhưng lần này, trong lòng không còn sự mông lung, mà là một mục tiêu rõ ràng và một niềm tin sắt đá.