Chương 17: Hạ Sơn, Về Nhà và Chữ 'Hiếu' Của Người Tu Đạo
Sau khi Lâm Minh Triết rời đi, Trần An là người duy nhất còn lại trong thung lũng Thanh Long. Anh nhìn hồ nước đã trở lại vẻ yên bình, rồi nhìn lại bản thân mình. Sức mạnh của một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đang cuộn chảy trong người, một cảm giác vừa xa lạ lại vừa thân thuộc. Anh không ở lại lâu. Anh men theo dòng suối, bắt đầu cuộc hành trình hạ sơn. Con đường xuống núi, không còn đáng sợ như lúc lên. Với linh giác của một người tu luyện, anh có thể cảm nhận được từng hơi thở của núi rừng. Những loài cây cỏ yêu dị không còn tấn công anh, chúng dường như cảm nhận được luồng Thủy Mộc linh khí hiền hòa trên người anh, và khẽ rung rinh cành lá như để chào đón. Núi Cấm, đối với người khác là cấm địa, nhưng đối với anh bây giờ, lại như một khu vườn sau nhà. Anh về đến Châu Đốc. Cảnh vật vẫn vậy, nhưng lòng người đã khác. Anh không vội đi đâu cả, mà trở về ngôi nhà cấp bốn quen thuộc của mình. Cuộc đoàn tụ lần này không có nhiều nước mắt, chỉ có sự bình yên và ấm áp. Anh dành trọn vẹn ba ngày ở nhà. Anh không nói về tu tiên, không nói về yêu thú. Anh chỉ như một người con đi làm ăn xa mới về, xắn tay áo vào sửa lại hàng rào, dọn dẹp nhà cửa, rồi ngồi nghe ba mình kể chuyện thời xưa, ăn những món ăn do chính tay mẹ nấu. Nhưng anh không chỉ làm những việc đó. Anh bí mật dùng một tia sinh khí nhỏ từ khúc Thần Mộc, hòa vào trong nước trà, trong cơm canh của ba mẹ. Luồng sinh khí đó sẽ từ từ gột rửa cơ thể của họ, giúp họ khỏe mạnh hơn, đẩy lùi bệnh tật của tuổi già. Anh cũng lấy một miếng da của con Mãng Xà, một vật vô cùng quý giá, lén đem đến khu chợ trời tự phát trong thị xã, đổi lấy một lượng lớn gạo, muối, và đồ hộp. Anh mang tất cả về nhà, nói dối là trợ cấp của công ty cũ. Anh biết, trong thời đại mới này, những thứ này còn quý hơn cả vàng. Đó là cách anh thực hiện chữ "Hiếu" của mình. Không phải là những lời nói hoa mỹ, mà là những hành động thầm lặng để bảo vệ, để chăm lo cho những người anh yêu thương nhất. Nhưng trong lòng anh cũng hiểu, anh không thể ở nhà mãi được. Sức mạnh của anh, những bảo vật trên người anh, sớm muộn gì cũng sẽ thu hút sự chú ý, mang đến nguy hiểm cho gia đình. Để bảo vệ họ, anh phải rời đi. Sau ba ngày, anh bịn rịn từ biệt ba mẹ. Anh lại nói dối, rằng công ty có một dự án mới ở vùng khác, phải đi một thời gian. Mẹ anh dúi vào tay anh mấy cái bánh ít, dặn dò đủ điều. Anh quay lưng đi, cố không để cho nước mắt trào ra. Anh đi, không phải để trốn chạy, mà là để trở nên đủ mạnh, để một ngày nào đó, có thể tạo ra một vùng trời an toàn tuyệt đối cho gia đình mình.