Long Mạch Thức Tỉnh

Chương 130: Di Sản Cuối Cùng



Chương 128: Di Sản Cuối Cùng

Khi bước qua cánh cổng, một thế giới hoàn toàn khác hiện ra. Bầu trời trong xanh, không khí tràn ngập linh khí tinh thuần và hiền hòa. Trước mặt họ là một thành phố bằng bạc vô cùng lộng lẫy, nhưng lại im lặng một cách kỳ lạ. Không một bóng người.
Họ đi vào trong thành phố, bị một sức hút vô hình dẫn đến tòa kiến trúc lớn nhất ở trung tâm, một tòa thánh đường bằng pha lê.
Và ở bên trong, họ đã tìm thấy di sản cuối cùng của Tiên Tộc.
Không phải là sách vở, không phải là vũ khí. Mà là con người.
Hàng vạn, hàng vạn những chiếc quan tài bằng pha lê, xếp ngay ngắn trong thánh đường. Bên trong mỗi chiếc quan tài, là một người Tinh Linh Tộc, chủ yếu là trẻ em và thiếu niên, đang chìm trong một giấc ngủ say, được bảo quản một cách hoàn hảo.
Đây là những người sống sót cuối cùng, là tương lai của cả một chủng tộc.
Ở trung tâm của thánh đường, một ảo ảnh từ từ hiện ra. Đó là một người phụ nữ Tinh Linh Tộc vô cùng xinh đẹp, đầu đội vương miện, mang một vẻ bi thương. Đó là lời nhắn gửi cuối cùng của vị Nữ hoàng.
Bà kể lại, khi Ma Giới xâm lược, biết không thể chống cự, họ đã dùng tất cả sức mạnh cuối cùng của cả một thế giới, để tạo ra hạt giống thế giới này, đưa tất cả những đứa trẻ của mình vào trong đó, chìm vào giấc ngủ say, chờ đợi một ngày được người đời sau tìm thấy.
Giọng nói của vị Nữ hoàng vang vọng, mang theo sự khẩn cầu của một người mẹ.
"Chúng tôi không cầu xin các vị báo thù. Ma Giới quá mạnh. Chúng tôi chỉ có một thỉnh cầu duy nhất. Xin hãy cho con cháu của chúng tôi... một cơ hội được sống."
Ảo ảnh tan đi. Chỉ còn lại bốn người đứng giữa hàng vạn sinh mệnh đang say ngủ.
Đây không phải là một cơ duyên. Đây là một trách nhiệm, một sự ủy thác nặng tựa thái sơn. Họ không thể để những đứa trẻ này lại đây. Nhưng cũng không thể đánh thức chúng dậy giữa một thế giới chiến tranh loạn lạc.
Im lặng một lúc lâu, Trần An, vị Minh chủ của Tiên Minh Việt Nam, người mang trong mình Đạo của người bảo vệ, cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng nói của anh vô cùng kiên định.
"Chúng ta sẽ đưa họ về nhà."
Ba người còn lại nhìn anh.
"Trái Đất," anh nói. "Chúng ta sẽ tìm một nơi an toàn trên quê hương của chúng ta, xây dựng một thung lũng, để cho họ một mái nhà mới. Đất Việt ta, tuy không rộng lớn, nhưng đủ chỗ cho những người bạn đang gặp hoạn nạn."
Anh bước đến, cẩn thận nâng quả cầu Tiên Giới Chủng Tử lên. Sứ mệnh của anh giờ đây đã lớn hơn. Anh không chỉ là người bảo vệ cho quê hương của mình. Anh còn là người bảo vệ cho niềm hy vọng cuối cùng của cả một chủng tộc khác.