Sau hơn mười ngày di chuyển, Trần An cuối cùng cũng đã đặt chân đến vùng đất Ninh Bình. Không khí ở đây hoàn toàn khác với vùng sông nước Cửu Long hay vùng cao nguyên hùng vĩ. Nơi đây, linh khí tuy không nồng đậm, nhưng lại ẩn chứa một sự trầm mặc, cổ kính, một luồng "địa khí" vô cùng dày nặng. Những dãy núi đá vôi với hình thù kỳ lạ, như một con rồng đang cuộn mình, một con hổ đang ngồi, bao bọc lấy một vùng đồng bằng nhỏ. Đây chính là Cố đô Hoa Lư, kinh đô đầu tiên của nhà nước phong kiến trung ương tập quyền ở Việt Nam, nơi đã gắn liền với sự nghiệp của hai vị hoàng đế Đinh Tiên Hoàng và Lê Đại Hành. Trần An không vội vàng đi tìm "cổng đá". Anh dành mấy ngày, đi dạo khắp vùng đất này. Anh đến thăm đền thờ vua Đinh, vua Lê, đứng trước những di tích lịch sử, lặng lẽ cảm nhận tiếng vọng của lịch sử. Anh cảm nhận được ý chí dựng nước của vua Đinh, cảm nhận được khí phách chống Tống bình Chiêm của vua Lê. Anh cảm nhận được sự hy sinh của vô số những binh lính, những người dân vô danh đã đổ máu để xây dựng và bảo vệ kinh thành này. Viên Non Sông Xã Tắc Đan trong người anh rung động ngày càng mạnh mẽ. Nó đang cộng hưởng với luồng địa khí, với hồn thiêng sông núi của vùng đất này. Một buổi tối, khi anh đang ngồi thiền bên bờ sông Sào Khê, dưới ánh trăng, anh bỗng mở mắt ra. Anh đã cảm nhận được nó. Anh đứng dậy, đi theo sự chỉ dẫn của viên nội đan. Anh đi sâu vào trong khu di tích Tràng An, một nơi được mệnh danh là "Vịnh Hạ Long trên cạn". Anh đi qua những hang động, những thung lũng ngập nước, đến một nơi vô cùng hẻo lánh, ít người biết đến. Trước mặt anh, là một thung lũng nhỏ, được bao bọc bởi ba ngọn núi đá. Và ở giữa thung lũng, có một cái hang động tự nhiên, cửa hang có hình vòm, trông như một cánh cổng bằng đá khổng lồ. Bên ngoài, nó chỉ là một hang động bình thường. Nhưng trong linh giác của Trần An, anh có thể thấy rõ, có một lớp kết giới vô hình, vô cùng cổ xưa và mạnh mẽ, đang bao bọc lấy cửa hang. Anh đã tìm thấy nó. Cổng đá dẫn đến long mạch thứ hai. Anh nhìn lên bầu trời. Chỉ còn ba ngày nữa là đến Rằm tháng Tám. Anh ngồi xếp bằng xuống trước cửa hang, nhắm mắt lại, tĩnh tâm chờ đợi. Anh không biết, khi cánh cổng này mở ra, thứ gì đang chờ đợi anh ở bên trong. Nhưng anh biết, đây là một bước đi không thể không bước trên con đường gánh vác vận mệnh của cả non sông.