Triệu Uyển Tâm âm thầm gật đầu hài lòng. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi lại vấn đề ban nãy:
- Anh rất thích ăn món cay sao?
- Ừ. - Thái Cẩn Ngôn gật đầu.
- Trước kia em cũng rất thích ăn cay. - Triệu Uyển Tâm tiếp lời.
- Trước kia? Bây giờ em không thích nữa sao?
Thái Cẩn Ngôn ngạc nhiên, trong lòng của hắn đã bắt đầu rối rắm:
[Uyển Tâm không thích ăn cay nữa sao? Sao mình nhớ rõ ràng Uyển Tâm luôn rất ăn thích món cay, sao bỗng nhiên bây giờ lại biến thành “trước kia” rồi? Không lẽ vì bộ dáng của mình ăn món cay lúc này quá khó coi khiến em ấy cũng ghét luôn món ăn hay không? Thật là… Thái Cẩn Ngôn, bộ dáng của mày có bao nhiêu khó coi mày còn không tự biết hay sao? Sau này không được ngồi ăn đối diện với Uyển Tâm nữa, đừng để em ấy cảm thấy ăn mất ngon… Nhưng mà… Hừ, không nhưng gì cả. Thứ khốn kiếp như mày không có tư cách để ngồi ăn cùng em ấy, lại còn muốn ngồi đối diện để nhìn em ấy ăn? Mày thật muốn khiến em ấy cảm thấy buồn nôn hay sao?]
Triệu Uyển Tâm không hiểu được những suy nghĩ quanh co trong đầu của Thái Cẩn Ngôn sao lại có thể xoay chuyển theo hướng không thể nào lường trước được như vậy. Thật ra, Triệu Uyển Tâm nói tới “trước kia”, là vì cô đang nhớ tới ba năm trong kiếp trước mà thôi.
Ở kiếp trước, lúc vừa kết hôn với Thái Cẩn Ngôn, kỳ thật Triệu Uyển Tâm vẫn chưa tiếp xúc với Thái Cẩn Ngôn đủ nhiều, cho nên cô không biết món mà Thái Cẩn Ngôn thích là gì. Vì vậy, đến khi thím Hai hỏi khẩu vị ăn của cô, Triệu Uyển Tâm liền thuận miệng nói mình thích ăn cay. Lúc ấy cô cũng khá vô tâm, không hề hỏi qua khẩu vị của Thái Cẩn Ngôn. Hơn nữa, cô tin rằng dù sao thím Hai cũng hiểu khẩu vị của Thái Cẩn Ngôn hơn cô.
Về sau tất cả món ăn trong nhà đều biến thành món ăn cay theo đúng khẩu vị và sở thích của Triệu Uyển Tâm. Mỗi lần Thái Cẩn Ngôn ăn cơm cùng cô cũng không thấy hắn phàn nàn gì, thậm chí còn tỏ ra cũng thích ăn, cho nên những món ăn cay đủ loại đủ kiểu cứ liên tục xuất hiện trên bàn ăn, kéo dài hơn nửa năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cho đến một ngày Thái Cẩn Ngôn nửa đêm bỗng bị đau bụng dữ dội, còn nôn ra máu, phải vào bệnh viện nằm mấy ngày. Lúc ấy, Triệu Uyển Tâm đi cùng hắn vào bệnh viện, nghe bác sĩ dặn dò, lại nghe Lê Thiên Chi mắng mỏ và Phương Hiệp Hòa cằn nhằn Thái Cẩn Ngôn thì cô mới biết được Thái Cẩn Ngôn thật ra đã bị đau dạ dày rất nghiêm trọng. Đó là hậu quả của những tháng ngày Thái Cẩn Ngôn chịu vất vả thời niên thiếu lại còn thêm một thời gian dài khởi nghiệp bị làm khó trên bàn tiệc, phải liên tục uống rượu mạnh lúc bụng đói. Quan trọng hơn cả là, chính Thái Cẩn Ngôn cũng biết dạ dày của hắn không thể chịu đựng nổi những món quá cay quá nóng quá chua. Ấy vậy mà Thái Cẩn Ngôn còn liều mạng đến mức dám ăn món cay cùng vợ đến cả nửa năm.
Lúc ấy, khi Triệu Uyển Tâm nhìn Thái Cẩn Ngôn đang nằm rũ rượi, trong lòng của cô cũng có nghĩ đến một khả năng, đó là Thái Cẩn Ngôn vì biết cô thích ăn đồ cay, cho nên vẫn luôn cố gắng ăn cùng cô như vậy. Tuy nhiên, trong kiếp trước, ý nghĩ này chỉ lóe lên một giây liền bị Triệu Uyển Tâm phủ định ngay lập tức. Bởi vì trước khi kết hôn, Triệu Uyển Tâm đã biết trong lòng Thái Cẩn Ngôn có yêu một người khác, cuộc hôn nhân của cô và hắn, từ khi mới bắt đầu vốn là không hề có tình yêu. Sẽ chẳng có ai lại vì chìu theo một người mà mình không yêu đến mức bất chấp sức khỏe của bản thân như vậy.
Thế nhưng bây giờ, ý nghĩ kia lại hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Tâm, và không hiểu sao cô lại do dự, không thể mạnh mẽ và nhanh chóng phủ định như trước nữa. Nhìn nét đăm chiêu phảng phất trên gương mặt xinh đẹp của Triệu Uyển Tâm, trong lòng Thái Cẩn Ngôn giật thót lên một cái. Hắn vừa sợ lại vừa lo, cố gắng nén lại mà vẫn không nhịn được, nhỏ giọng hỏi:
- Vậy… bây giờ em thích ăn gì?
Triệu Uyển Tâm đang nghĩ ngợi, đột ngột nghe tiếng hỏi, giật mình ngước mắt lên, lại trông có vẻ như đang kinh ngạc. Thái Cẩn Ngôn bỗng có cảm giác chột dạ, ấp úng sửa lời:
- Anh... Anh chỉ thuận miệng hỏi thôi. Nếu em không muốn trả lời cũng... không sao.
Thái Cẩn Ngôn cụp mắt xuống, ra vẻ bình thản múc một muỗng canh đưa vào miệng. Triệu Uyển Tâm lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng trả lời:
- Bây giờ em thích ăn những món thanh đạm, lúc nãy em có dặn thím Hai rồi, về sau trong nhà chỉ nấu mấy món thanh đạm. - Triệu Uyển Tâm do dự một chút rồi nói tiếp. – Xin lỗi, em chưa hỏi qua anh đã tự mình làm chủ, nếu như anh không thích, em sẽ nói lại với thím Hai.
Dáng vẻ áy náy của Triệu Uyển Tâm làm Thái Cẩn Ngôn có cảm giác trong lòng bị ai nhéo một cái, tê tê, ngứa ngứa. Hắn lắc đầu, thản nhiên đáp:
- Không cần đâu, anh không kén ăn. Hơn nữa, em nói đúng, ăn thức ăn cay sẽ không tốt cho dạ dày.
Triệu Uyển Tâm cười, cô không nói gì thêm, hai người lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nhưng mà khi ăn, cô chợt phát hiện một hiện tượng rất kỳ quái. Hình như đồ ăn nào mà cô thích ăn Thái Cẩn Ngôn cũng đều thích, chỉ cần là cô gắp món gì, Thái Cẩn Ngôn cũng sẽ gắp theo. Triệu Uyển Tâm c.ắ.n môi một cái, bỗng nhiên suy nghĩ thắc mắc của ba năm trong kiếp trước và mới vừa nãy lại nhảy ra trong đầu cô. Đây có phải là Thái Cẩn Ngôn yêu cô tới mức cô thích cái gì thì hắn cũng thích theo hay không?