Đã nghĩ đến kiếp trước thì ký ức lại lũ lượt kéo về, Triệu Uyển Tâm nhớ rằng, trong suốt ba năm hững hờ ấy, nếu Thái Cẩn Ngôn không đi công tác xa thì đều cố gắng ở nhà để ăn sáng cùng cô. Thậm chí, có lần Triệu Uyển Tâm đêm trước lên mạng thức đọc tiểu thuyết đến khuya nên sáng hôm sau dậy trễ, bước xuống lầu đã là hơn tám giờ, nhưng vị Tổng giám đốc cuồng công việc kia vẫn luôn nán lại nhà để chờ cô cùng ăn sáng rồi mới vội vã đi làm.
Thậm chí, Triệu Uyển Tâm còn nhớ, có lần cô đang ăn sáng cùng Thái Cẩn Ngôn thì Phương Hiệp Hòa đã phi thẳng vào nhà. Bị ánh mắt của Thái Cẩn Ngôn lia tới khiến anh ta khựng lại và lúng túng lùi ra phòng khách, nhưng Triệu Uyển Tâm vẫn không quên được dáng vẻ như kiến bò trên chảo nóng của Phương Hiệp Hòa khi ấy. Còn Thái Cẩn Ngôn thì vẫn nhàn nhã ngồi ăn sáng cùng cô. Cho đến khi Triệu Uyển Tâm ăn xong thì Thái Cẩn Ngôn mới đứng dậy, hối hả cùng Phương Hiệp Hòa ra ngoài. Triệu Uyển Tâm còn nhớ, khi ấy cô có nghe Phương Hiệp Hòa cuống quýt gọi điện thoại:
- Sếp đang trên đường tới, tôi sẽ lái xe với tốc độ tên lửa. Các anh cố gắng cầm cự, không được để đối tác bỏ đi đâu đấy. Mất hợp đồng này là tôi với các anh không có cám để mà ăn luôn đấy.
Khi ấy, Triệu Uyển Tâm có thể nhớ rõ được như thế, vì cô đã từng rất thắc mắc. Nếu việc đã gấp như thế, sao Thái Cẩn Ngôn lại con thong thả ngồi ăn sáng như vậy?
Thậm chí Triệu Uyển Tâm còn nhớ, trong kiếp trước, cô đã từng cảm thấy có chút khinh thường Thái Cẩn Ngôn khi cho rằng hắn là cái loại Tổng giám đốc không hề quan tâm đến việc của công ty. Nhưng sau đó, xảy ra thêm một việc nữa khiến Triệu Uyển Tâm nhớ mãi không quên sự kiện kia, bởi vì sau đấy, chiếc xe chở Thái Cẩn Ngôn và Phương Hiệp Hòa đúng là đã chạy với tốc độ tên lửa, nhưng không phải do một người nhát gan cẩn thận như Phương Hiệp Hòa lái, mà là do Thái Cẩn Ngôn giành lái. Trên đường thậm chí còn xảy ra va quẹt khiến Thái Cẩn Ngôn bị thương nhưng hắn vẫn cố gắng đến gặp đối tác. Bàn xong hợp đồng thì Thái Cẩn Ngôn té xỉu, phải vào bệnh viện.
Trước kia, Triệu Uyển Tâm chỉ nhìn thấy sự hờ hững lạnh nhạt trong những bữa ăn sáng, nhưng bây giờ bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, cô nhận ra được sự cố gắng và tấm lòng của Thái Cẩn Ngôn khi vứt công việc sang một bên mà ngồi ăn sáng cùng cô một cách bình đạm như thế. Dù rất có thể trong lòng của anh đang vô cùng lo lắng cho công việc của công ty. Tấm lòng và sự cố gắng ấy, nói thế nào đi nữa, cũng rất đáng trân trọng.
Mải mê suy nghĩ lại chuyện kiếp trước, Triệu Uyển Tâm giật mình khi nghe tiếng của Thái Cẩn Ngôn vang lên:
- Em không cần phải dọn bát đũa đâu, lát nữa thím Hai sẽ đến dọn.
Triệu Uyển Tâm ngượng ngùng cười, vội vàng giải thích:
- Tôi chỉ là muốn để chén đũa vào bồn nước thôi, lát nữa thím Hai đến thu dọn cũng tiện hơn, mà phòng bếp nhìn cũng gọn gàng hơn một chút.
- Ừ, vậy cũng tốt.
Thái Cẩn Ngôn không ngăn cản, mà đứng lên, nhanh nhẹn đem hai cái đĩa còn lại trên bàn, theo sau Triệu Uyển Tâm chậm rãi đi đến bồn rửa bát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thái Cẩn Ngôn xếp chén đĩa, bát đũa vào bồn cho ngay ngắn, nhìn sang Triệu Uyển Tâm cũng đang lúi húi bên cạnh, bỗng nhiên trong lòng hắn cảm thấy vô cùng ấm áp, cứ như là hắn cùng Triệu Uyển Tâm đã thật sự trở thành bạn đời lâu năm. Cùng ăn cơm chung trên bàn, cùng rửa chén bên bồn rửa, thậm chí, bát đũa này sau khi rửa sẽ không cần phân biệt là ai đã dùng qua, mà cứ như thế cùng nhau sử dụng. Bởi vì, họ đã là một, của anh cũng như của em, không hề ngăn cách, không có chia xa,...
Thái Cẩn Ngôn đang lan man trong thế giới của những hình ảnh tưởng tượng thì giọng của Triệu Uyển Tâm vang lên bên tai:
- Hôm nay anh có bận việc gì không?
- À... Có vài cuộc họp.
Thái Cẩn Ngôn không kịp nghĩ, thuận miệng đáp lại. Triệu Uyển Tâm cúi đầu rửa tay, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút mất mát. Cô vừa mới dự định sẽ kéo gần quan hệ với Thái Cẩn Ngôn mà lại quên rằng vị Tổng giám đốc đây là người cuồng công việc. Buổi sáng hắn đã cố gắng nhín ra ít thời gian để cùng cô ăn sáng đã là đáng quý lắm rồi, nếu lại còn muốn hắn dành luôn cả ngày cho cô thì thật đúng là quá tham lam, quá làm khó người ta rồi.
Thái Cẩn Ngôn nhạy bén nhận ra được rằng Triệu Uyển Tâm không vui. Trong lòng hắn cuống hết cả lên, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thản nhiên, bổ sung lời vừa nói, nhanh chóng thay đổi nội dung:
- Thật ra những cuộc họp đó cũng không quan trọng lắm, anh sẽ giải quyết rất nhanh thôi. Em có việc gì sao?
Trong lòng của Thái Cẩn Ngôn âm thầm tính toán:
[Không sao, mình sẽ rút gọn thời gian họp lại, chuyển công việc sang trực tuyến. Cùng lắm thì vài hôm nữa mình sẽ tăng ca suốt tháng. Việc của Uyển Tâm quan trọng hơn.]
Triệu Uyển Tâm nghe được cả lời nói và tiếng lòng của Thái Cẩn Ngôn như thế thì tươi tỉnh hẳn lên. Trong lòng của cô vừa vui mừng vừa cảm động, nhưng bề ngoài Triệu Uyển Tâm vẫn tỏ ra khá e dè, cất giọng rụt rè hỏi:
- Buổi chiều hôm nay anh có thời gian không? Tôi muốn đi thăm mẹ. Anh cùng đi có được không?
Triệu Uyển Tâm nhớ rằng, ngay sau khi cô kết hôn, bố của cô vì cảm thấy áy náy với em trai mà uất ức đến ngã bệnh phải nhập viện. Mẹ của cô thì lại vì chăm sóc và lo lắng cho chồng mà cũng đuối sức. Lúc Triệu Chí Hải có thể xuất viện và đi làm lại thì vợ của ông, Lâm Thanh Liên, lại ngất xỉu. Bệnh tim của bà đã bị tái phát. Thế nên Triệu Chí Hải đã cương quyết buộc Lâm Thanh Liên phải ở bệnh viện để theo dõi sức khỏe cho đến khi nào bác sĩ đồng ý cho về nhà thì mới được xuất viện.