Lời Tạm Biệt Trong Ngày Thất Tịch
Tôi và Cố Thừa Chi có một kế hoạch tiết kiệm chung, mỗi tháng tôi đều thống kê đã để dành được bao nhiêu, còn cách mục tiêu bao xa.
Tháng này, tôi phát hiện tiền của anh ít đi, bèn hỏi: “Bình thường mỗi tháng anh chỉ tiêu hai, ba nghìn, sao tháng này lại dùng hết bảy, tám nghìn?”
Cố Thừa Chi vẫn như mọi khi ôm tôi vào lòng, đáp: “À, là chân của bố anh tái phát bệnh cũ, nhưng bác sĩ nói cần nhập viện theo dõi một thời gian.
Em cũng biết kinh tế nhà anh không khá giả, nên anh gửi cho họ một ít. Ban đầu định nói với em, nhưng bận quá nên quên mất.”
Tôi gật đầu: “Em biết rồi, không sao đâu.”
Lúc đầu, tôi hoàn toàn không nghi ngờ, thậm chí không đòi anh đưa sao kê chuyển khoản.
Sau đó, khi Cố Thừa Chi đi tắm, tôi nghĩ với tư cách là bạn gái, mình cũng nên hỏi thăm bố mẹ anh, bèn gọi điện cho họ.
“Chú dạo này sức khỏe vẫn ổn chứ?”
Tôi hỏi, “Tiền có đủ dùng không?
Hai người đừng tiếc mà không dám tiêu nhé. Con với Thừa Chi vẫn rất tốt, hai người phải giữ gìn sức khỏe đó!”
Đầu dây bên kia có chút ngạc nhiên nhưng vẫn vui vẻ:
“Là Uyển Uyển à, đừng lo, chú với thím khỏe lắm!
Giờ chỉ mong con với Thừa Chi hạnh phúc thôi!”
Tôi hơi khó hiểu: “Chú không bị tái phát bệnh chân sao?”
“Không đâu, giờ chân chú khỏe lắm! Đến thuốc dán cũng gần như không dùng nữa! Sao vậy?”
Tay tôi siết chặt điện thoại, nhưng vẫn cười đùa: “Vậy thì tốt rồi!
Chú nhận được điện thoại của con sao vui vậy, Thừa Chi dạo này không liên lạc với hai người à?”
“Đừng nhắc thằng nhóc đó nữa, ba tháng rồi không gọi điện cho chúng tôi! Uyển Uyển, con phải nói nó mới được!”
Tôi không hỏi thêm, chỉ nói vài câu khách sáo rồi vội cúp máy.
Cố Thừa Chi quấn khăn tắm bước ra, vẫn nở nụ cười ôn hòa lễ độ như trước.
Nhưng tôi lại cảm thấy lòng mình lạnh buốt.
Tối đó, khi nằm trên giường, anh nửa đùa nửa thật nói muốn có con với tôi.
Tôi nhìn anh thật lâu rồi nói: “Thừa Chi, xin lỗi, em mệt lắm.
Hơn nữa, chúng ta đã nói là sau khi cưới mới bàn chuyện này, đúng không?”
Anh ôm eo tôi, giọng vẫn thân mật như mọi khi: “Anh biết rồi, ngoan nào, Uyển Uyển. Anh thật sự rất, rất muốn cưới em.”
Nếu là trước đây, tôi sẽ quay người lại, nâng mặt anh lên, nhìn thẳng vào mắt anh và nói: “Em cũng vậy.”
Nhưng lần này, tôi chỉ giả vờ ngủ, coi như không nghe thấy gì.
Cố Thừa Chi, anh nói dối tôi một cách tự nhiên đến thế.
Tôi còn có thể tin anh sao?
Ngày hôm sau, vào lễ Thất Tịch, Cố Thừa Chi bận tăng ca vì dự án, còn tôi thì đi tra sao kê.
Người nhận là một tài khoản xa lạ.
Và số tiền… là con số chói mắt 5200 tệ.
Ba năm tốt đẹp đã khiến tôi vô thức tìm lý do để biện hộ cho anh.
Tôi thậm chí còn nghĩ, có lẽ anh bị lừa đảo qua điện thoại, vì sĩ diện nên không nói với tôi, sợ mất mặt.
Nhưng hôm đó trời đẹp đến mức khi tôi tra số điện thoại và biết đó là tài khoản của bạn gái cũ anh… tất cả trở nên nực cười vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com