Lời Hẹn Ước Dưới Hoa Hải Đường

Chương 6



Trong trí nhớ, hắn ngang ngược ương bướng, trêu mèo chọc chó, không lo học hành, là một kẻ ăn chơi khét tiếng kinh thành. 

 

Trong khuê phòng, ta chưa từng nghĩ mình sẽ lấy hắn, thay hắn quản lý gia đình, sinh con dưỡng cái.

 

Thế nhưng nay, gã công tử ăn chơi của Phó gia đã thành đại tướng quân tung hoành sa trường, bảo vệ sơn hà, cũng trở thành một người cha tốt.

 

Có lẽ… cũng có thể là một phu quân đáng để dựa dẫm.

 

……

 

Cánh cửa chạm trổ phía sau khép lại khẽ khàng, trong phòng hương trầm càng thêm nồng.

 

Ta dựa vào cột sơn đỏ, nhìn bóng lưng áo đen của hắn khuất hẳn nơi nguyệt môn, bỗng thấy lưng mình ẩm lạnh.

 

Gió xuân đầu mùa mang theo hơi lạnh len vào cổ áo, khiến ta rùng mình một cái, lúc ấy mới phát hiện trung y đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

 

"Tiểu thư có muốn tắm gội không?"

 

Họa Bình ôm lò sưởi tay tiến lại. 

 

"Những ngày tiểu thư hôn mê, nô tỳ chỉ dám dùng khăn nóng lau người cho ngài."

 

Ta gật đầu đồng ý, ngón tay vô thức mân mê rèm gấm hoa phù dung trên giường bốn cột. 

 

Quả cầu xông hương bằng vàng khẽ đung đưa, tro hương rơi lác đác xuống gối ngọc xanh, như vương một chuỗi sao.

 

Tiếng bước chân bọn nha hoàn nối đuôi nhau vào, làm đèn đồng bên cửa sổ khẽ lay động. 

 

Ánh nến lay lắt chiếu bóng họ in lên bình phong, như bóng rối lướt qua.

 

Sau bình phong truyền ra tiếng gỗ va vào gạch, tiếng nước bốc hơi lách tách vang lên.

 

Khi ta cởi xiêm áo thêu kim tuyến bước vào thùng gỗ, Họa Bình xắn tay áo, múc nước nhẹ nhàng dội lên da thịt ta.

 

"Đây là ngọc cơ cao tướng quân đặc biệt sai mua."

 

Lưu Doanh bưng hộp sơn son, mở ra, hương thơm ngọt ngào tràn ngập. 

 

"Nghe bà mối nói phương thuốc này truyền từ biên ải, dùng tuyết liên Thiên Sơn tán cùng trân châu Nam Hải."

 

Nàng dùng tay thoa lên bờ vai ta. 

 

Trong làn hơi nước, những vết bầm tím hiện rõ trên làn da trắng nõn.

 

"Cái này… là sao vậy?"

 

Chẳng lẽ ta từng bị người ta đánh, nên mới tổn thương đầu óc, mất trí nhớ?

 

Họa Bình cùng Lưu Doanh đưa mắt nhìn nhau, gương mặt vốn bị hơi nóng hun đỏ lại càng đỏ hơn. 

 

"Tiểu thư… buổi tối nên tự mình hỏi tướng quân đi thì hơn…"

 

Lại đổi sang gọi tiểu thư và tướng quân rồi…

 

Bọn họ chỉ cúi đầu lẳng lặng làm việc, chẳng chịu nói thêm gì. 

 

Có lẽ ta phải đợi đến tối, hỏi thẳng hắn về những dấu vết này, cũng tiện hỏi luôn chuyện ta đã mất trí nhớ thế nào.

 

Cánh hoa nổi trên mặt nước, theo động tác mà tụ rồi tán. 

 

Ta ngẩng nhìn bức Đạp tuyết tầm mai đồ mờ ảo sau bình phong, bất chợt nhớ lại buổi săn đông năm ta vừa cập kê.

 

Hắn săn được hồ ly trắng, nói sẽ làm áo lông, ta chê hắn phù hoa xa xỉ, hắn tức giận ném tấm da xuống tuyết. 

 

Nghĩ lại, tấm áo lông trắng như trăng ấy, nay lại trải trên tấm thảm hoa văn dưới giường.

 

"Tiểu thư vướng cánh hoa ở tóc…"

 

Lưu Doanh cầm lược sừng, khéo léo chải tóc cho ta.

 

Trong gương đồng mờ hơi nước, ta thấy tóc ướt rũ trên vai trắng, đuôi tóc còn đọng vài cánh hoa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

……

 

Ta nhìn gương mặt mờ ảo trong gương, vệt nước trên xương quai xanh ánh lên như sợi bạc trong ánh nến.

 

Màn sương dần tan, Họa Bình dùng lụa trắng vắt khô lọn tóc cuối cùng.

 

Người trong gương mày mắt nhu hòa, khác hẳn tiểu thư kiêu ngạo trong trí nhớ.

 

"Phu nhân, đêm đã khuya, xin nghỉ sớm thôi."

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Lưu Doanh khẽ nhắc, vuốt thẳng tóc ta, rồi khoác thêm cho ta một lớp áo ngủ mỏng.

 

6

 

Ta gật đầu, mặc cho nàng dìu mình đi đến chiếc giường khắc hoa tinh xảo. 

 

Hoa văn liên hoa song sinh trên đỉnh giường, dưới ánh nến trông đặc biệt dịu dàng. 

 

Trên chăn gấm mây thêu đầy hoa văn rườm rà, chạm vào ấm áp.

 

Khi ta nằm xuống, tấm bình phong vẽ cảnh nhẹ nhàng buông màn gấm. 

 

Quả cầu xông hương mạ vàng treo trên màn khẽ đung đưa, tỏa ra mùi hương an thần nhàn nhạt. 

 

Lưu Doanh tắt đi những ngọn nến khác, chỉ chừa lại một ngọn không xa, ánh lửa yếu ớt chập chờn.

 

Ta khép mắt lại, bên tai chỉ còn tiếng đồng hồ nước và tiếng gió ngoài cửa sổ, dần dần chìm vào mộng.

 

Tên Phó nhị đó bận rộn thế sao? 

 

Ta muốn chờ hắn về hỏi chuyện, mà đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt nữa…

 

Mơ mơ hồ hồ, dường như có một bàn tay ấm áp lướt qua trán, giúp ta kéo chăn lại. 

 

Ta mơ màng vươn tay, đầu ngón chạm vào một mảnh ấm nóng. 

 

Nhưng khi ta muốn giữ lấy thì trong lòng bàn tay chỉ còn lại lớp lụa mỏng lạnh buốt, trơn mịn như nước chảy qua kẽ tay.

 

Người ấy dường như khựng lại một thoáng, rồi khẽ khàng nhét tay ta trở lại trong chăn, động tác dịu dàng như sợ đánh thức thứ gì đó.

 

Ta gắng mở mắt, mí nặng trĩu như bị đè cả ngàn cân, chỉ có thể nhìn thế giới mơ hồ qua khe hở. 

 

Trước mắt là một bóng người, đường nét mờ ảo trong ánh sáng lờ mờ, yên tĩnh mà mềm mại.

 

Trong lòng ta không hề cảnh giác, ngược lại còn sinh ra cảm giác an tâm khó tả. 

 

Dù sao, trên đời này chắc chẳng có dũng sĩ nào dám nửa đêm xông vào phòng ngủ của Phó tướng quân chỉ để ngắm hắn ngủ.

 

Người ấy thấy ta dường như đã tỉnh, liền cúi xuống. Bàn tay cực nhẹ vỗ lên vai ta, như dỗ dành một con thú nhỏ bị kinh hãi.

 

Giọng hắn khàn thấp, mang theo sự quen thuộc, dịu dàng vang lên:

 

"Ngủ đi, là ta…"

 

Thanh âm ấy như từ nơi xa xăm vọng về, nhưng lại gần ngay bên tai, dịu dàng mà kiên định.

 

Ta nhắm mắt lại, để mặc âm thanh đó quấn quanh bên tai. 

 

Như gió đêm lướt qua ngọn cây, mang chút lạnh lẽo, nhưng lại khiến người ta an lòng vô hạn.

 

Trong đêm yên tĩnh, dường như cả thời gian cũng ngưng đọng. 

 

Chỉ còn tiếng vải vóc cọ xát khe khẽ, như tơ lụa trượt qua trong bóng tối.

 

Kế đó, bên giường khẽ lún xuống, nệm nhẹ nhàng trầm xuống. 

 

Hơi thở của người ấy tiến gần, mang theo chút lạnh nhưng lại ẩn chứa một tia ấm áp. 

 

Như gió đêm ôm lấy hơi thở phương xa, lặng lẽ hòa vào tĩnh mịch.