Ý thức như tìm thấy một hạt giống hy vọng, chầm chậm nổi lên từ bùn đen đặc quánh, rồi từ từ tỉnh lại.
Khi ta mở mắt, chuông đồng nơi mái hiên theo gió khẽ reo, đánh thức sự tĩnh mịch trong phòng.
Bản năng khiến ta động động ngón tay.
Đầu ngón chạm vào chiếc chăn gấm, thoang thoảng mùi hương không phải hương bách hợp quen thuộc ta thường dùng.
Mùi này lạ lạ, đúng hơn giống mùi trầm hương mà Phó Hoài Chi thường ưa dùng.
Người ấy lúc nào cũng thích tẩm áo trắng như trăng đến mức thu hút ong bướm, giống như một khúc trầm di động.
Vòng tay trên cổ tay va nhẹ vào thành giường, trong căn phòng yên ắng vang lên một tiếng trong trẻo.
“Nương ơi, nương tỉnh rồi!”
Tiếng bước giày thêu trên thảm gấm từ xa tiến đến, ta còn chưa kịp phản ứng thì một đứa nhỏ đã nhảy bổ tới giường ta.
Tóc búi hai bên như sừng dê tinh nghịch vẫy vui sau gáy.
Đuôi b.í.m còn ghim vài hạt ngọc tròn mẩy, dưới ánh nến lấp lánh. Nó giơ tay phúng phính, định dán lên trán ta.
“Nương ơi đầu nương còn đau không, Ương Ương xoa giúp nương.”
“Cha nói, Ương Ương xoa cho nương thì sẽ hết đau…”
Ta bần thần nhìn hoa sen song đới thêu trên trần, cổ họng như nghẹn cục bông ướt.
Hôm qua ta còn bám bên cạnh nương mà nũng nịu rằng “chưa gặp được người tâm đầu ý hợp, đời này không gả”, thế mà hôm nay sao lại tỉnh dậy trong một căn phòng hoàn toàn lạ lùng?
Sao lại tự nhiên có thêm một nữ nhi lớn đến thế?
Chắc có kẻ muốn chọc ghẹo ta.
“Nương xem này, đây là diều cha buộc cho Ương Ương!”
Đứa bé như chợt nhớ ra điều gì, rút từ túi lưng một con diều bằng giấy bằng lòng bàn tay đưa cho ta.
Cánh chim làm bằng lá vàng óng, trong chiều tà lóng lánh.
“Cha cùng Ương Ương đã thả diều…”
“Đợi nương khỏi bệnh hết thì sẽ dẫn chúng ta ra ngoại ô cưỡi ngựa.”
Nói xong, đứa bé gọi là Ương Ương dâng con diều như dâng kho báu cho ta.
Nhìn dáng nàng trao vật với đầy mong đợi, ta đành không nỡ làm phật lòng.
Kẻ thật ra đang chơi khăm chính là kẻ đứng sau.
Đứa bé thơm thơm mềm mại này chắc cũng đã bị người ta dụ dỗ.
Ta đưa tay nhẹ nhận con diều, cầm lên xem kỹ.
Thấy mặt sau có mực, liền lật lại.
Trên mặt sau con diều có nét chữ nguệch ngoạc, hai chữ Ương Ương.
Chữ ấy không đẹp nhưng nét mực, cách nhấc bút, điểm dừng, chỗ chuyển nét… đều y hệt một mảnh giấy nhỏ mà ta đã kẹp trong 《Thời Kinh》mười lăm năm trước.
Chỉ là nhìn kỹ mới biết người viết không phải ta.
Năm ấy là mùa xuân, trời quang đẹp.
Ánh nắng ấm xuyên qua song cửa, chiếu phòng sáng dịu.
Ta ngồi ngay ngắn bên thư án, chăm chú sao chép, mùi mực thơm thoang trong không khí.
Gió thỉnh thoảng lật mép sách, như muốn đọc cho nhanh qua ba trăm bài thơ.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Câu “Long kỳ dương dương, hòa linh ương ương” trong《Châu Tụng·Tái Kiến》là chỗ ta đọc thấy, cảm thấy ý cảnh hay nên cầm bút ghi lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bỗng ngoài cửa vang tiếng ca ca:
“Uyển Nương, ở đấy không? Ca vào nói vài chuyện được chứ?”
Ta bỏ bút đứng dậy, vừa đến khung cửa thì thấy bên cạnh ca ca có Phó Hoài Chi.
Hồi đó trong sân hoa hải đường nở rộ, hoa đỏ rực.
Gió nhẹ thổi làm cánh rụng lên vai Phó Hoài Chi.
Áo gấm màu nguyệt nha khiến dáng hắn cao ráo, thư sinh phong nhã.
“Uyển Nương, lúc trước Hoài Chi thấy bức thư pháp muội tặng ca ca vào sinh thần đã rất thích, muốn xin muội chỉ dạy chút…”
Ca ca đi tới trước mặt ta, kể lại vừa rồi trong thư phòng.
Ta hờ tay kéo một cuốn 《Thời Kinh》ném cho Phó Hoài Chi, miệng vẫn càu nhàu:
“Ăn chơi mà đọc sách, cũng giống như con lợn nhà Vương thẩm leo cây được vậy…”
Quên mất trong đó có kẹp mảnh giấy nhỏ ta vừa viết lúc luyện chữ.
“Chữ Thẩm cô nương có phong vị riêng.”
Hắn tựa vào khung cửa, cười tinh quái.
“Chỉ câu ‘Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly’ hơi cũ kỹ quá thôi.”
Ta tức tới nỗi cầm nghiên ném vào người hắn.
Hắn nghiêng đầu tránh, nghiên lao quệt vào trán, vấy mực lên người.
Sau hôm đó, mối quan hệ vốn đã như nước với lửa giữa ta và hắn càng căng thẳng.
Mỗi lần gặp nhau rồi lại đối đáp châm chọc.
…..
“Ương Ương? Cái tên viết phía sau này là con tự viết hả?”
Ta nhìn đứa nhỏ trước mặt; mắt lấp lánh, hơi nghiêng đầu.
“Ừm… không phải Ương Ương tự viết đâu…”
“Là cha viết cho Ương Ương… là cha viết đó…”
Nó búng tay mũm mĩm chấm lên má, giọng còn ngây thơ.
Bên ngoài cánh cửa vang tiếng chuông ngọc lục lạc, tiếng gần dần.
Một người mặc áo vàng nhạt bước vào, tay bưng bát thuốc, mới nhận ra là thị nữ thân cận của ta, Họa Bình.
“Phu nhân, may mà người tỉnh rồi, tướng quân đi thư phòng bàn việc rồi…”
“Lúc nãy Lưu Doanh đã đi báo tướng quân, chắc lát nữa sẽ tới…”
“Hoạ Bình, ngươi gọi ai là phu nhân? Tướng quân là ai?”
Ta chồm dậy, vài câu đó làm đầu óc ta quay cuồng.
Bát thuốc men trong tay Hoạ Bình lắc lư, nước thuốc nâu vỗ nhẹ quanh mép.
“Đương nhiên là phu nhân là người… Tướng quân tất nhiên là phu quân của người, Trấn Bắc Tướng quân Phó Hoài Chi.”
Ta chỉ vào bản thân, trợn tròn mắt không thể tin:
“Hoạ Bình, ý ngươi là… ta đã thành thân? Lại gả cho tên ăn chơi Phó nhị đó sao?”