Hôm sau, mợ nói với tôi rằng tôi đã đến tuổi đi học tiểu học.
Tôi hoảng sợ vô cùng, vì tôi biết đi học phải tốn tiền.
Thế là tôi vội vàng xua tay từ chối, nói mình không cần đi học, ở nhà làm việc cũng được rồi.
Mợ dọa tôi, trẻ con không đi học thì sẽ phải ra đường làm ăn mày.
Mợ lại nói, tôi đi học để học chữ, học kỹ năng, sau này lớn lên còn trả ơn cho mợ.
Tôi liền hứa với mợ, sau này lớn lên tôi nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua cho mợ thật nhiều sườn heo ăn, thật nhiều quần áo mới mặc.
Mợ ngẩn ra một chút, không ngờ những lời than thở với cậu trong bữa cơm — rằng nhà không có tiền, hai năm rồi chưa mua được quần áo mới, chưa ăn được miếng sườn nào lại bị tôi nghe vào lòng.
Mợ “hừ” một tiếng, nói: “Mày đến mẫu giáo còn chưa đi, không thi trượt là may lắm rồi.”
Tôi nghe xong, nói: “Nướng trứng vịt muối? Ở trường còn được nướng trứng nữa hả! Lần sau con sẽ nướng trứng mang về cho cả nhà ăn!”
Mợ không nhịn được bật cười, nhẹ nhàng gõ vào miệng tôi: “Xì xì xì, Phật Bà đừng nghe lời trẻ nhỏ nói bừa!”
Đó là lần đầu tiên tôi thấy mợ cười, nên tôi cũng cười theo mợ.
Mợ nhéo má tôi: “Mày đúng là được tí ánh nắng là rực rỡ liền.”
“Lộc Thúy Hoa, cái tên này quê c.h.ế.t đi được, phí cả họ Lộc đẹp như vậy. Ngày mai để cậu mày dẫn mày đi đăng ký hộ khẩu, đổi tên khác.”
Mợ hỏi tôi: “Mày muốn tên là gì?”
Tôi lắc đầu, tôi không biết tên nào thì hay.
Mợ nói: “Vậy gọi là Lộc Xán đi, chữ ‘Xán’ trong ‘nắng rực rỡ’.”
7
Lần đầu tiên tôi đi học tiểu học, đã giúp mợ kiếm được một đơn hàng lớn.
Bạn cùng bàn của tôi xinh như người trên TV, nhà lại rất có tiền.
Cậu ấy thấy áo khoác của tôi đặc biệt, hỏi Lộc Xán, áo cậu mua ở đâu vậy, tớ muốn bảo mẹ mua cho tớ một cái giống thế.
Tôi nói đây là mợ tôi may, mợ tôi vừa thông minh vừa đảm đang, nấu ăn ngon số một, may quần áo cũng đẹp số một.
Tan học, tôi đi cùng cậu ấy.
Cậu ấy kéo mẹ lại xem áo khoác chim én của tôi, nói cũng muốn mợ tôi may cho cậu ấy một cái.
Tôi xoay một vòng trước mặt mẹ cậu ấy, bà liền bảo tôi về hỏi mợ, xem có thể may ba cái áo giống thế, mỗi cái hai mươi đồng, có được không.
Nếu được, ngày mai bà sẽ đưa vải cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi kinh ngạc hỏi: “Ba cái lận ạ?”
Mẹ cậu ấy giải thích, bạn tôi là con út trong ba chị em sinh ba, nếu nó có thì hai đứa kia cũng phải có, nếu không sẽ cãi nhau.
Bà nói, trước tiên làm ba cái, làm đẹp thì sau này còn đặt tiếp từ mợ tôi.
Tôi về hỏi mợ, mợ nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Mày nói gì với người ta vậy?”
Tôi trả lời: “Con nói mợ là thợ may giỏi nhất mười dặm tám làng, may đồ đẹp nhất trên đời.”
Mợ bật cười: “Nhóc con, mày giỏi tiếp thị phết đấy.”
Mợ đồng ý nhận đơn hàng, theo yêu cầu của mẹ bạn tôi, may ba cái áo ghép vải giống tôi mặc.
Một cái hoa văn hồng, một cái hoa văn vàng, một cái hoa văn xanh.
Trên n.g.ự.c mỗi áo đều thêu hình theo yêu cầu riêng.
Tôi giao áo cho bạn cùng bàn.
Cậu ấy thích mê, sờ vào hình con vịt nhỏ thêu trước n.g.ự.c mà cười tít cả mắt suốt ngày.
Mẹ cậu ấy đưa tôi sáu mươi đồng, bảo chuyển cho mợ.
Trên đường về nhà, tôi giữ chặt tiền trong túi, sợ làm rơi thì sẽ thành tội nhân thiên cổ.
8
Mợ nhận lấy ba tờ hai mươi đồng tôi mang về, vuốt thẳng từng tờ, giơ lên ánh sáng nhìn kỹ, cười không khép được miệng.
“Lộc Xán à Lộc Xán, mày đúng là con chim én nhỏ mang phúc khí, còn biết giúp mợ kiếm tiền nữa chứ.”
Mợ lấy từ giỏ kim chỉ ra năm đồng xu, nói là tiền tiêu vặt thưởng cho tôi, bảo tôi tự cầm tiêu.
Tôi không dám nhận, mợ nói: “Mợ cho thì cứ nhận.”
Tôi cúi đầu ngại ngùng: “Mẹ con nói, không được tùy tiện nhận đồ của người khác.”
Mợ hừ một tiếng: “Mợ cho thì đương nhiên là có lý do. Mày biết tại sao con nít cần có tiền tiêu vặt không?”
Tôi ngẩng đầu hỏi tại sao.
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
“Vì đời người, không thể tách khỏi tiền.”
“Mợ cho mày tiền tiêu vặt, không phải để mày tiêu linh tinh, mà để mày học cách làm chủ đồng tiền từ nhỏ.”
“Phải kiểm soát được tiền, mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Người thiếu tiền dễ trở thành nô lệ của tiền, cảm thấy tiền còn quan trọng hơn cả lòng tự trọng.”