Loạn Tâm
Tôi đứng vững, rồi vội lùi xa một mét: “Cảm ơn.”
Tôi lại cố sức gánh nước, đòn gánh làm cong cả lưng tôi.
Mới đi được vài bước, anh ấy nói: “Để xuống đi, tôi gánh cho.”
Tôi bướng bỉnh: “Tôi làm được.”
Anh ấy chẳng nói thêm, mạnh tay gỡ đòn gánh trên vai tôi.
Nhìn bóng lưng anh ấy, tôi khẽ mỉm cười.
Thấy anh ấy bổ củi trong sân, tôi vui vẻ vào bếp.
Chẳng bao lâu, anh ấy mang một túi nhỏ đặt lên bàn bếp: “Phần của tôi và Thạch Đầu, làm xong mang về, mì sốt Thạch Đầu thích lắm.”
Nói xong, anh ấy lại quay về sân tiếp tục bổ củi.
Chiều, Lương Khoan về, mặt mày không vui.
“Hôm nay cô nhờ Vương Thắng Lợi gánh nước à?”
Tôi nhướn mày: “Đúng vậy, tôi suýt ngã, anh ấy giúp một chút.”
Anh ta nói: “Sau này đừng nhờ anh ấy nữa, không hay đâu.”
Tôi đáp: “Còn anh giúp Hồ Lệ Tĩnh thì hay chắc?”
Anh ta phản bác: “Sao giống nhau được? Cô ấy không có đàn ông, còn em thì có.”
Tôi cười lạnh: “Tôi chẳng cảm thấy mình có đàn ông.”
Anh ta bị tôi làm nghẹn lời, chẳng nói thêm được gì.
“Sau này nước trong nhà để anh gánh.”
Tôi nhướn mày: “Thế mới giống đàn ông chứ!”
Quả nhiên, đến kỳ nghỉ tiếp theo, anh ta gánh đầy bể nước trong nhà trước khi đi làm cho người khác.
Tôi đi sang nhà lão Vương, tiếp tục nhờ anh ấy giúp bổ củi.
Lần này khác, tôi ở lại nhà họ, nấu bữa trưa cho hai bố con.
Tôi còn tiện tay dọn dẹp phòng của họ, cái gì cần giặt thì giặt, cần lau thì lau.
Nhìn căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, tôi mỉm cười mãn nguyện.
May mà Lương Khoan chưa bổ củi, nếu không tôi chẳng có lý do để sang đây.
Từ khi biết chồng mình sẵn sàng làm mọi thứ cho người phụ nữ khác, tôi đã quyết định sẽ ly hôn.
Nhưng thời này, ly hôn xong phải quay về quê quán.
Tôi không muốn quay lại nông thôn để kiếm công điểm.
Vậy nên tôi nhắm đến lão Vương, quyết định từng chút một len lỏi vào cuộc sống của anh ấy, rồi chinh phục anh ấy.
Tôi muốn thoát khỏi số phận quay về quê sau ly hôn.
Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com