Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 7



Nhưng khi cô ta vừa định lao vào biệt thự, Cố Ninh búng ngón tay một cái. Một luồng khí vô hình đẩy nhẹ Trương Hiểu Phượng về phía sau, khiến cô ta khựng lại.

"Đừng nóng vội." Cố Ninh nhìn ma nữ, giọng điệu bình tĩnh nhưng sắc bén. "Tôi sẽ không ngăn cản cô báo thù, nhưng tôi muốn nhắc cô một câu: đừng vì hạng người đó mà làm hại đến con gái mình."

Những lời này khiến Trương Hiểu Phượng chấn động mạnh, oán khí quanh người cô ta bỗng nhiên giảm đi vài phần.

"Cô nói… con gái của tôi?"

Bình luận trong livestream lập tức bùng nổ:

[Hả? Không phải năm đó con gái của Trương Hiểu Phượng bị bắt cóc rồi mất tích sao?]

[Lầu trên nói rõ hơn đi!]

[Tôi nghe bố mẹ kể là cô ấy có một đứa con gái, nhưng bé gái đó bị lạc từ nhỏ, sau này không ai tìm thấy nữa. Cả gia đình đều mặc định rằng con bé đã chết. Từ đó về sau, Trương Hiểu Phượng suốt ngày mượn rượu giải sầu, người ngoài đồn rằng cô ta không chịu nổi cú sốc nên mới tự sát trong nhà.]

[Vậy rốt cuộc đứa bé còn sống hay không?]

[Cái này ngay cả cảnh sát cũng không biết thì sao tôi biết được…]

Trương Hiểu Phượng hoảng hốt nhìn Cố Ninh, giọng nói mang theo chút run rẩy:

"Con gái của tôi… vẫn còn sống sao?"

"Ừm." Cố Ninh gật đầu chắc nịch. "Con bé chưa chết. Nhưng nếu đêm nay cô g.i.ế.c người trong căn nhà này, vận khí của con gái cô sẽ thay đổi. Hậu quả thế nào, tôi không dám nói trước."

Trương Hiểu Phượng lặng đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Mối thù sâu như biển, cô ta làm sao có thể tha thứ cho đôi cẩu nam nữ kia? Nhưng… nếu hành động của cô ta gây ảnh hưởng đến con gái thì sao?

Cô ta vốn nghĩ rằng con bé đã c.h.ế.t từ lâu, nhưng nếu nó còn sống… chẳng lẽ cô ta lại vì trả thù mà vô tình hại chính con ruột của mình?

Cố Ninh quan sát biểu cảm d.a.o động của Trương Hiểu Phượng, chậm rãi nói:

"Cô có thể trả thù, nhưng không nhất thiết phải g.i.ế.c họ. Tôi có cách khác khiến họ sống không bằng chết, suốt đời này cũng đừng mong có một ngày yên ổn."

Đôi mắt ma nữ lóe lên tia do dự.

"Cách gì?"

Cố Ninh không trả lời ngay. Cô chỉ mỉm cười, khóe môi cong lên đầy ẩn ý, ánh mắt âm trầm nhìn về phía căn biệt thự đang chìm trong màn đêm.

Bên trong phòng ngủ rộng lớn của căn biệt thự, một đôi nam nữ trung niên đang say giấc.

Người đàn ông nằm ngửa trên giường, hơi thở đều đặn, vẻ mặt thư thái. Người phụ nữ nằm bên cạnh khẽ động đậy, rồi chậm rãi mở mắt.

Chị ta xoay đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ say của Trần Lâm, khóe môi nhếch lên một nụ cười kỳ lạ.

Từ từ, chị ta vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên cổ Trần Lâm.

Chỉ cần dùng một chút lực thôi, chị ta có thể dễ dàng bẻ gãy cái cổ này.

Đáng tiếc… ha ha…

Trần Lâm đang ngủ say, bỗng dưng cảm giác có một ánh mắt u ám nhìn chằm chằm mình. Cổ hắn cũng ngứa ngáy một cách khó chịu, giống như có gì đó vô hình đang siết lấy hắn.

Trong cơn mơ màng, Trần Lâm khẽ mở mắt.