Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 575



Dưới ánh sáng mờ nhạt còn sót lại từ đám pháo hoa đang dần lụi tàn, Hắc Diệu không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn người con gái trước mặt. Trong ánh mắt sâu thẳm ấy lướt qua một tia đau đớn, như thể đang cố gắng kìm nén điều gì đó từ tận đáy lòng.

Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng nổ cuối cùng của loạt pháo hoa, âm thanh dần nhỏ lại như tiếng tim đập chậm chạp sau một hồi gấp gáp. Trong khoang tàu lặng thinh ấy, Cố Ninh nghe thấy một câu thì thầm khẽ khàng vang lên:

"Chỉ cần là yêu cầu của cô, tôi sẽ làm theo ý nguyện của cô..."

Giọng nói trầm thấp, gần như tan vào không khí, nhưng lại khiến tim cô như thắt lại.

Bên ngoài cửa kính, ánh sáng rực rỡ trên bầu trời đêm bỗng dưng vụt tắt, giống như đoạn kết không thể tránh khỏi của một cuộc tình vốn đã định trước là không có hồi đáp.

Cô và anh, như hai linh hồn lạc lối, cùng ngồi trong khoang tàu giữa lưng chừng trời, biết rõ phía trước là vực thẳm, nhưng vẫn cố chấp nắm lấy chút ấm áp cuối cùng.

Pháo hoa có đẹp đến đâu, rồi cũng sẽ tàn lụi. Tình cảm có sâu đậm đến mấy, cũng không thắng được số mệnh đã an bài.

Nhưng trong giây phút tĩnh lặng ấy, cả hai đều không ai lên tiếng nhắc đến kết cục. Chỉ ngồi đó, lặng lẽ cảm nhận hơi thở của nhau, như muốn ghi nhớ mãi khoảnh khắc yên bình mong manh cuối cùng này.

Dưới ánh sáng lấp lánh cuối cùng của pháo hoa, gương mặt Cố Ninh hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng và có phần chua xót.

Cô biết rõ Hắc Diệu sẽ không bao giờ từ chối bất cứ điều gì mà cô yêu cầu. Nếu một ngày nào đó chuyện không thể vãn hồi xảy ra, vậy thì c.h.ế.t dưới tay người mình yêu... cũng chẳng còn gì để oán trách.

"A Ninh, cô cũng có thể đồng ý với tôi một chuyện được không?" – Hắc Diệu bất ngờ lên tiếng, nắm lấy tay cô, ánh mắt sâu thẳm như đá obsidian ánh lên chút khẩn cầu hiếm thấy.

"Anh nói đi." – Cố Ninh đáp, trong lòng thấp thỏm nhưng ngoài mặt vẫn bình thản.

"Ôm tôi… được không?"

Cố Ninh hơi sững người. Cô không nghĩ yêu cầu của Hắc Diệu lại là điều đơn giản như vậy, nhưng lại khiến tim cô chấn động.

Không do dự, cô dang rộng vòng tay, ánh mắt dịu dàng nhìn anh, khóe môi vẫn mang theo nụ cười nhẹ.

Hắc Diệu bước tới, không nói thêm lời nào, ôm chặt lấy cô như một con sói nhỏ bị thương tìm thấy nơi trú ngụ. Anh cúi đầu, vùi mặt vào vai cô, đôi tay ôm chặt lấy eo cô, dường như sợ rằng nếu buông ra thì cô sẽ biến mất ngay tức khắc.

Cố Ninh cảm thấy một bên vai ấm lên. Cô nghiêng đầu, nhìn thấy Hắc Diệu đang âm thầm rơi nước mắt. Trong mắt cô lóe lên một tia xao động.

"A Diệu, hóa ra… anh cũng biết khóc sao?"

Hai người cứ thế lặng lẽ ôm nhau trong khoang tàu đang dần hạ xuống. Cố Ninh vốn định đẩy anh ra khi cảm thấy thời gian đã đủ, nhưng cô sớm nhận ra rằng mình không thể – hoặc có thể là không nỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Ngược lại, Hắc Diệu còn ôm cô chặt hơn, như muốn ghi khắc khoảnh khắc này thật sâu trong tâm trí.

Đến khi vòng quay dừng hẳn, Hắc Diệu mới từ từ buông cô ra. Nhưng khoảnh khắc yên lặng chưa kéo dài được bao lâu thì tiếng trêu chọc quen thuộc vang lên.

"Sao rồi? A Ninh, màn pháo hoa vừa rồi có đẹp không?" – Thời Thâm nhướng mày, bước tới với vẻ đắc ý.

"Rất đẹp. Anh đúng là chu đáo." – Cố Ninh khẽ gật đầu, trong mắt vẫn còn lưu lại ánh sáng của màn pháo hoa vừa rồi.

"Đương nhiên rồi. Nhờ màn pháo hoa của tôi mà hai đệ tử nhỏ kia cuối cùng cũng chịu mở lòng với nhau đấy, nhìn kìa!" – Thời Thâm cười ha hả, giơ tay chỉ về phía cabin nơi Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mộc đang bước xuống, tay vẫn nắm lấy tay nhau.

Cố Ninh nhìn theo ánh mắt của Thời Thâm, khóe môi cong lên. Cuối cùng thì đôi trẻ cũng thành đôi. Xem ra lần này, vai trò bà mối của cô cũng coi như là không uổng công.

"Sư phụ." – Giọng nói có phần e dè vang lên. Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mộc tay trong tay tiến lại gần, tuy đã có đột phá, nhưng cả hai vẫn mang nét lúng túng rõ rệt trên mặt.

"Chúc mừng, chúc mừng. Người có tình rồi sẽ thành quyến thuộc thôi mà." – Cố Ninh cười nhẹ, trêu đùa xen lẫn chúc phúc.

"Sư phụ… người đừng chọc chúng con nữa mà." – Tô Mộc cúi đầu, nhớ lại nụ hôn bất ngờ trong cabin, mặt đỏ như gấc.

Bạch Cảnh Xuyên dù bình tĩnh hơn, nhưng đôi tai vẫn đỏ rực, ánh mắt lén nhìn Tô Mộc, còn chưa thoát khỏi bối rối.

"Tất cả là nhờ sư phụ cả đấy. Một câu nói của người còn hơn đọc sách mười năm." – Cậu khẽ nói, chân thành.

"Tiểu Bạch, sau này anh phải chăm sóc Tô Mộc cho thật tốt, nghe chưa? Nếu để cô ấy phải chịu ấm ức, thì dù sư phụ có c.h.ế.t cũng sẽ bò ra khỏi quan tài để tìm anh đấy!" – Cố Ninh hờn dỗi giả vờ nghiêm nghị, giơ ngón tay lên chỉ mặt cậu.

"Phì phì phì, sư phụ là thần tiên mà, làm sao mà c.h.ế.t được? Người đừng nói những điều xui xẻo như vậy!" – Tô Mộc lập tức phản đối, có chút hoảng hốt.

"Đúng rồi đấy A Ninh, dù có nói đùa cũng phải hợp lý một chút. Nếu cô mà chết… thì tôi đã biến mất từ lâu rồi." – Thời Thâm nghiêm giọng, ánh mắt có chút sâu xa.

Chỉ có Hắc Diệu đứng yên lặng, không nói gì. Anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai — Cố Ninh thật sự sẽ không chết, nhưng cô sẽ… biến mất.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Được rồi, được rồi. Không đùa nữa. Các đôi trẻ đi hẹn hò đi, chúng ta là ba ông bà già không nên làm bóng đèn cản trở." – Cố Ninh bất ngờ lên tiếng, rồi nhanh chóng kéo tay Hắc Diệu một bên, tay còn lại lôi cả Thời Thâm đi.

Ba người lặng lẽ rời khỏi công viên giải trí, để lại hai đồ đệ còn chưa kịp hoàn hồn.

"Sư phụ… họ đi đâu rồi?" – Bạch Cảnh Xuyên nhìn quanh, không khỏi ngạc nhiên.

"Không biết nữa… chắc là đi dạo ở đâu đó thôi." – Tô Mộc cũng nhìn quanh, ánh mắt vẫn còn hoài nghi.

"Ừm…" – Cô đáp một tiếng nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại vẫn còn sót lại chút ngượng ngùng chưa tan. Nhất là khi nghĩ đến… nụ hôn đó.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com