Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 42



Trương Trung cười khẽ. Gã không nói thêm gì, chỉ vận sức, dồn toàn bộ huyền lực vào một đòn đánh thẳng vào tim.

"Phụt!"

Máu tươi trào ra từ khóe miệng, cơ thể gã đổ xuống nền đất. Trong giây phút cuối cùng, gã lại cảm thấy thanh thản hơn bao giờ hết.

Cố Ninh im lặng nhìn t.h.i t.h.ể Trương Trung, rồi chuyển ánh mắt sang Tề Lâm.

"Giờ có thể gỡ bỏ Quỷ Vực được chưa?"

Tề Lâm lắc đầu, ánh mắt kiên định:

"Không. Oán niệm của tôi không nặng bằng những chị em khác. Nếu Quỷ Vực biến mất bây giờ, họ chắc chắn sẽ tan thành hư vô."

Giọng cô ta trầm xuống, mang theo vẻ u ám:

"Tôi đã hứa với họ, phải để họ chứng kiến cảnh nhà họ Châu bị diệt vong. Tôi sẽ không để ai trong bọn chúng thoát khỏi quả báo."

“Vậy cứ để đó, đợi đến tối rồi hẵng tính. Bây giờ tôi phải ra ngoài một chuyến.”

Cố Ninh nghe Tề Lâm nói xong cũng không có ý kiến gì thêm. Cô đang đói đến mức bụng sôi ùng ục, việc quan trọng nhất lúc này là phải ra ngoài kiếm gì đó lót dạ trước đã.

Tề Lâm tất nhiên hiểu ý, gật đầu đáp ngay:

“Cô cứ yên tâm, tôi sẽ mở một khe hở nhỏ từ Quỷ Vực để cô có thể rời đi.”

“Ừm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Trước khi rời đi, Cố Ninh bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, quay lại dặn dò:

“Nhân tiện, cô đi ‘giao lưu’ với hai người ở nhà bếp một chút đi. Tôi muốn xem xem cô gái kia có thể đem lại bất ngờ gì cho tôi không. Nhưng nhớ kỹ, đừng quá tay, cô ta không phải người đơn giản đâu.”

Tề Lâm thoáng sững sờ, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Nếu đã là lệnh của "bà cô" này, cô ta tất nhiên không dám trái lời. Hơn nữa, có cơ hội thăm dò một kẻ đáng gờm thì tại sao lại không chứ?

Cố Ninh nhanh chóng ẩn thân rời khỏi Quỷ Vực. Ngay khi bước ra ngoài, cô lập tức thu liễm hơi thở, lặng lẽ quan sát xung quanh.

Bên ngoài Quỷ Vực đã bị một nhóm người vây kín, ai nấy đều mặc áo giáp đặc biệt, dáng vẻ nghiêm túc đầy sát khí. Đứng đầu đám người là một thanh niên khôi ngô, ánh mắt sắc bén, dáng vẻ kiên nghị.

Cố Ninh khẽ nheo mắt, khóe môi cong lên đầy hứng thú.

“Hửm... Mới chỉ một ngày mà đã gặp tận hai người có Thiên Vận khí? Thiên Đạo dạo này hào phóng vậy sao?”

Cô lười nghĩ nhiều, nhanh chóng rời đi. Trước tiên phải ăn đã, đói sắp lả người rồi.

Bên trong nhà bếp, An Lê dẫn theo Lục Thần bước vào.

Vừa vào cửa, mùi m.á.u tanh nồng nặc đã lập tức xộc thẳng vào mũi, khiến Lục Thần theo phản xạ mà lùi một bước, nuốt nước bọt đánh ực.

“Chúng ta có nên quay lại không?”

An Lê liếc xéo anh ta, giọng điệu đầy trào phúng:

“Đường đường là đàn ông con trai mà cũng sợ ma à?”

“Tôi đâu có sợ! Chỉ là... nơi này tối quá, lỡ vấp té thì sao?”

Lục Thần vội hắng giọng, cố tỏ ra bình tĩnh. Nhưng sự thật là từ lúc bước vào, chân anh ta đã mềm nhũn, gần như muốn dán sát vào An Lê để tìm chút cảm giác an toàn.