Vì vậy, tôi thẳng thừng nói với cậu ấy: “Cậu… khóc cho tôi xem!”
Kệ quá trình làm gì, miễn kết quả cứ khóc lóc thật to là được!
Giống như toán học, chỉ cần kết quả đúng, trừ điểm quá trình cũng không nhiều.
“Hả?”
Cậu bé xinh đẹp ngạc nhiên mở to đôi mắt như nai con.
Sự bối rối của cậu ấy khiến tôi cảm thấy uy quyền của mình với tư cách là một kẻ bắt nạt bị thách thức nghiêm trọng.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Vì vậy, tôi nâng cao giọng: “Hả cái gì? Bảo cậu khóc thì cậu khóc đi!”
Tôi nhớ lại hình ảnh các nam chính trong phim truyền hình, rồi bổ sung thêm.
“Ừ… còn phải khóc cho thật đẹp! Mắt đỏ hoe, nước mắt rơi như hạt ngọc đứt dây đó.”
Nghĩ đến đây, tôi nhìn Lục Triệt trước mắt, mắt cậu ấy đã ướt nhẹ, lòng tôi cũng cảm thấy chua xót không thôi.
Đưa tay chọc vào gò má mềm mại kia: “Ừm, đúng là khóc như thế này, mắt đỏ hoe, nước mắt rơi như hạt ngọc đứt dây, tôi thích lắm.”
Cậu ấy mới hơi nguôi giận, nhưng vẫn ấm ức lẩm bẩm:
“Người phụ nữ bội bạc này, em nhớ chị bao nhiêu năm, mong ngóng theo chị đến tận đại học, ai ngờ chị lại hoàn toàn quên mất em, lại còn bắt nạt em muốn nhìn em khóc!”
Rồi cậu ấy quay người ôm lấy tôi, siết chặt vòng tay, như thể sợ tôi sẽ lại biến mất: “Năm đó em không phải là cố ý lừa dối chị, em chỉ là thích nhìn chị xót xa cho em.”
“Vả lại… Chị cũng lừa dối em mà…”
“Chị cũng thích em có đúng không? Hôm đó chị rõ ràng cũng khóc…”
Tôi khịt mũi: “Không hề, cậu nhìn lầm rồi!”
Giọng cậu ấy vô cùng kiên định: “Em xem camera nhiều lần rồi, chị thật sự đã khóc mà!”
Tôi ngẩng đầu nhìn Lục Triệt: “Cậu không ghét tôi sao?”