Liệu Nữ Phụ Ác Độc Có Thể Chiến Thắng Nữ Chính Cứu Rỗi?

Chương 7



Vì vậy, tôi thẳng thừng nói với cậu ấy: “Cậu… khóc cho tôi xem!”

Kệ quá trình làm gì, miễn kết quả cứ khóc lóc thật to là được!

Giống như toán học, chỉ cần kết quả đúng, trừ điểm quá trình cũng không nhiều.

“Hả?”

Cậu bé xinh đẹp ngạc nhiên mở to đôi mắt như nai con.

Sự bối rối của cậu ấy khiến tôi cảm thấy uy quyền của mình với tư cách là một kẻ bắt nạt bị thách thức nghiêm trọng.

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Vì vậy, tôi nâng cao giọng: “Hả cái gì? Bảo cậu khóc thì cậu khóc đi!”

Tôi nhớ lại hình ảnh các nam chính trong phim truyền hình, rồi bổ sung thêm.

“Ừ… còn phải khóc cho thật đẹp! Mắt đỏ hoe, nước mắt rơi như hạt ngọc đứt dây đó.”

Nghĩ đến đây, tôi nhìn Lục Triệt trước mắt, mắt cậu ấy đã ướt nhẹ, lòng tôi cũng cảm thấy chua xót không thôi.

Đưa tay chọc vào gò má mềm mại kia: “Ừm, đúng là khóc như thế này, mắt đỏ hoe, nước mắt rơi như hạt ngọc đứt dây, tôi thích lắm.”

Cậu ấy mới hơi nguôi giận, nhưng vẫn ấm ức lẩm bẩm:

“Người phụ nữ bội bạc này, em nhớ chị bao nhiêu năm, mong ngóng theo chị đến tận đại học, ai ngờ chị lại hoàn toàn quên mất em, lại còn bắt nạt em muốn nhìn em khóc!”

Rồi cậu ấy quay người ôm lấy tôi, siết chặt vòng tay, như thể sợ tôi sẽ lại biến mất: “Năm đó em không phải là cố ý lừa dối chị, em chỉ là thích nhìn chị xót xa cho em.”

“Vả lại… Chị cũng lừa dối em mà…”

“Chị cũng thích em có đúng không? Hôm đó chị rõ ràng cũng khóc…”

Tôi khịt mũi: “Không hề, cậu nhìn lầm rồi!”

Giọng cậu ấy vô cùng kiên định: “Em xem camera nhiều lần rồi, chị thật sự đã khóc mà!”

Tôi ngẩng đầu nhìn Lục Triệt: “Cậu không ghét tôi sao?”

Cậu ấy lắc đầu, rồi cúi xuống hôn lên trán tôi, ánh mắt tràn đầy tình yêu nồng cháy:

“Chị à, em chỉ có thể thích chị. Dù chị có lừa dối em, làm tổn thương em cũng không sao cả, chỉ cần chị có một chút thích em là được.”

“Từ nay về sau em sẽ khóc cho chị xem mỗi ngày, chị đừng đi nữa được không?”

Nhìn vào đôi mắt sáng như chứa cả dải ngân hà của cậu ấy,

Trái tim của tôi, bắt đầu loạn nhịp rồi...

Bệnh của tôi không thể kéo dài quá hai ngày, y tá mà Giang Hoài thuê luôn túc trực tôi 24/24.

Tôi không tìm được cơ hội trốn thoát, chỉ có thể đi lang thang ở trong bệnh viện.

Tôi cố tình đi vào những nơi đông người, nhân lúc y tá cúi xuống buộc dây giày, tôi lợi dụng sự hỗn loạn để bỏ trốn.

Nhưng bước chân chạy điên cuồng của tôi bị chặn lại bởi người trước mặt.

—— Tô Duệ đang mang bầu đi khám thai.

Ánh mắt tôi dán chặt vào bụng cô ta.

Cái bụng to như vậy, chắc chỉ vài tuần nữa là sinh rồi.

Mà chồng cô ta, Giang Hoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lại gần như ngày nào cũng ở bên cạnh tôi.

Bóp cổ tôi, hôn tôi, nói yêu tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi buồn nôn đến mức muốn ói.

Giang Hoài kinh tởm, tôi cũng kinh tởm.

Giang Hoài đuổi theo, nắm chặt cánh tay tôi, lực mạnh đến mức cổ tay tôi gần như bị bóp gãy.

“Lê Ly! Em định đi đâu nữa!”

Tôi tức giận cắn vào vai anh ấy, vị m.á.u lan tỏa trong miệng.

Nước mắt cũng rơi theo.



Tôi chưa từng thấy Giang Hoài tức giận như vậy.

Anh ấy không đưa tôi về phòng bệnh, mà thô bạo nhét tôi vào trong xe.

Rồi gần như cõng tôi về nhà anh ấy.

Vừa bước vào cửa, Giang Hoài đã nắm lấy cằm tôi rồi hôn mạnh xuống.

Môi anh ấy nóng bỏng, hơi thở nặng nề, dường như mang theo cơn thịnh nộ ngút trời.

Hai tay tôi giãy giụa bị anh ấy khóa chặt, đè lên tường.

Sự chiếm hữu mãnh liệt của người đàn ông gần như nghiền nát tôi.

Nước mắt tuyệt vọng trào ra, rơi trên má tôi, lại nhỏ thẳng vào trái tim của anh ấy.

Trong sự ẩm ướt, Giang Hoài cuối cùng cũng dừng lại, cúi đầu nhìn tôi.

Đôi mắt luôn bình thản giờ đây đỏ như muốn chảy máu.

Vừa thoát khỏi sự giam cầm của anh ấy, tôi lập tức giơ tay tát cho Giang Hoài một cái.

“Đồ khốn! Anh có xứng với cô ấy không?”

Anh ấy đưa tay lau vết m.á.u ở khóe miệng, cười nói: “Dùng lực cũng không nhỏ, xem ra bệnh đã khỏi hẳn rồi.”

Sau đó Giang Hoài cúi xuống, nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ và cổ tay bầm tím của tôi rất lâu, rồi từ từ hôn lên nước mắt tôi.

Lặp đi lặp lại những lời xin lỗi.

Người đàn ông luôn kiêu hãnh giờ đây gần như cầu xin tôi: “Tại sao mỗi phút mỗi giây em ở bên cạnh anh, em đều nghĩ cách để rời xa anh chứ?”

Tôi quay mặt đi, tránh nụ hôn của anh ấy.

“Bởi vì anh khiến tôi cảm thấy kinh tởm.”

Anh ấy mạnh mẽ xoay mặt tôi lại, cười lạnh: “Em ghét anh đến vậy sao?”

“Đúng.”

Gần như ngay khi nghe thấy từ này, nước mắt anh ấy đã rơi xuống.

Giọng anh ấy khàn đặc như giấy nhám, sự bình tĩnh trong ánh mắt u ám hoàn toàn tan vỡ.

“Nhưng anh lại muốn em phải yêu anh.”

Tôi lại bị Giang Hoài giam lỏng, giờ anh ấy thậm chí còn không cho tôi gặp Lục Triệt nữa.