Lên Nhầm Giường Được Người Như Ý

Chương 2



Nửa tiếng sau, bốn người chúng tôi ngồi quanh bàn ăn.

Phục vụ tiến tới, lịch sự hỏi:

"Xin hỏi quý khách muốn dùng món gì?"

Giang Vân Kỳ chậm rãi lên tiếng, vẻ mặt không cảm xúc:

"Cho một đĩa sủi cảo."

Tôi đang uống nước, nghe vậy liền sặc đến suýt nghẹt thở, ho rũ rượi. Cậu ta đưa mắt nhìn tôi, dịu dàng hỏi han:

"Uống chậm thôi, chị dâu..."

Quất Tử

Ánh mắt kia đầy quan tâm, nhưng tôi thề, thằng nhóc này tuyệt đối cố tình. Đúng lúc đó, Giang Vân Chính cũng lạnh nhạt mở miệng:

"Bông cải luộc, xà lách La Mã, rau cải xào tỏi."

Tốt lắm. Món nào cũng xanh rì...

Anh ta lại thêm một câu, không nhanh không chậm:

"Đang bệnh, ăn nhạt một chút."

Em gái tôi rụt cổ như đà điểu, cúi đầu đến gần chạm cả cằm vào ngực.

Giang Vân Chính rót cho nó một ly nước, con bé run rẩy nhận lấy:

"Cảm... cảm ơn... anh rể..."

Không khí quanh bàn ăn bỗng trở nên quái lạ, lặng ngắt như tờ. Một bữa cơm mà chẳng ai nếm nổi mùi vị.

Sau khi ăn xong, Giang Vân Chính đứng dậy, nhìn tôi nói thẳng:

"Kỷ Minh Thư, ra đây nói chuyện riêng."

Rồi anh ta cúi đầu nhìn em gái tôi một cái, ánh mắt lại chuyển sang Giang Vân Kỳ:

"Còn hai người, cũng nói chuyện với nhau đi?"

Giang Vân Kỳ mặt tỉnh bơ, còn em gái tôi thì cúi đầu rụt cổ như chim cút.

Tôi theo bước Giang Vân Chính ra ngoài, đến ban công của nhà hàng. Hít một hơi sâu để trấn tĩnh lại, tôi lấy hết can đảm mở lời:

"Chúng ta chia tay đi."

Cùng lúc đó, Giang Vân Chính cũng mở miệng:

"Chúng ta chia tay đi."

Hai tiếng "chia tay" vang lên đồng thanh.

Tôi nhìn anh ta, gật đầu:

"Được."

Anh ta cũng đáp lại, ngắn gọn:

"Được."

Tốt lắm. Đồng thanh từ đầu đến cuối. Có khi lập kỷ lục chia tay nhanh nhất lịch sử chưa kịp yêu đã kết thúc.

Đã không còn ràng buộc gì nữa, thân phận cũng không còn vướng víu, vậy thì tôi cũng không cần nhẫn nhịn nữa.

Tôi xoay cổ chân lấy thế, đá cho anh ta một cú đau điếng:

"Giang Vân Chính! Anh dám động vào em gái tôi, đồ cầm thú đội lốt người!"

Giang Vân Chính nhíu mày vì đau, trừng mắt nhìn tôi:

"Kỷ Minh Thư, cô quên rồi à? Tối qua cô ngủ ở đâu đấy!"

Tôi...Ừ thì... chuyện đó đúng là tôi có lỗi.

Tôi gằn giọng:

"Nhưng em gái tôi mới 19 tuổi!"

Anh ta phản pháo ngay:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Em trai tôi cũng mới 19!"

Tôi hít một hơi lạnh, nghiến răng nhắc nhở:

"Tránh xa em tôi ra."

Anh ta nhếch môi cười nhạt:

"Vậy cô cũng tránh xa em tôi."

Đầu óc tôi quay cuồng. Chuyện này đúng là rối như tơ vò.

Ngay từ lần đầu nhìn thấy Giang Vân Chính, tôi đã muốn mua cần câu cá rồi. Cái kiểu đàn ông nho nhã ngoài mặt, bụng dạ đen tối bên trong đúng gu của tôi. Tôi muốn cưa đổ anh ta, kiểm soát anh ta, rồi đá anh ta trước khi bị đá.

Kết quả là chưa kịp lên giường với anh ta, thì đã "nằm" nhầm giường với em trai anh ta. Chưa hết, còn lôi luôn em gái mình vào vũng nước đục này.

Không những hại đời con gái nhà người ta, lại còn "phá nát" cả người nhà mình.

Tội lỗi ngập đầu... Đây đúng là cảnh tượng m.á.u chó cấp độ nặng. Một vở bi hài kịch không biết nên cười hay nên khóc.

Tôi quay người bước vào nhà hàng, túm em gái mình lôi thẳng ra ngoài.

"Về nhà!"

Vừa lên xe Wuling thân yêu của tôi, tôi vặn chìa khoá nổ máy một cách thuần thục.

( Truyện được dịch bởi Quất Tử, chỉ được đăng tải trên MonkeyD, Mọt truyện và kênh youtube Quất Tử Audio )

Em gái tôi rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, dè dặt mở miệng:

"Chị... hôm qua... chị với Vân Kỳ..."

Tôi liếc nó một cái, giọng lạnh nhạt:

"Đúng như em nghĩ đấy."

"Trời ơi! Chị, chị thực sự ngủ với nam thần của em rồi hả?! Còn lấy luôn lần đầu của học bá trường em?!"

Con bé lập tức hóa thân thành con chồn háu ăn trong ruộng dưa hấu, ánh mắt tràn ngập kinh hoàng lẫn bát quái.

Tay tôi run một chút, suýt nữa đạp nhầm chân ga thành thắng.

"Khụ... sao em biết người ta lần đầu vậy?"

"Cậu ấy từng nói chưa từng yêu ai bao giờ mà."

Tội lỗi, tội lỗi... tôi tự tụng kinh trong lòng.

"À, hồi nãy cậu ấy còn nói muốn làm anh rể em đó." Em gái tôi lại bổ sung, "Vậy còn Giang Vân Chính thì sao?"

Tôi siết chặt vô lăng, nghiến răng:

"Chị không thích em trai, hai đứa chẳng có tương lai gì hết."

Em tôi còn chưa kịp nói thêm, tôi đã bổ sung: "Chị chia tay với Giang Vân Chính rồi."

"Chị... hôm qua, em... tụi em..."

Nó ấp úng như gà mắc tóc, đỏ mặt đến tận mang tai.

"Tối qua chỉ là tai nạn thôi."

Tôi nhìn bộ dáng ngây ngô của nó, vừa giận vừa buồn cười.

"Tránh xa tên bụng đen Giang Vân Chính đó ra đi. Với cái đầu của em, chắc chưa đủ để đấu nổi với một ngón tay của ảnh đâu."

Tôi nghiêm túc nhắc nhở Kỷ Minh Tây.

"Vâng... em chắc chắn sẽ tránh xa. Em đưa tiền rồi, giờ hết nợ, không còn gì cả..."

Ha, con ngốc này cũng biết học khôn rồi.

"Tặng bao nhiêu?"

"250..."

Tôi...

Xem ra tôi đưa hơi bị nhiều rồi.