Lê Hoa Mưa Lạnh
23
Hôn sự của ta và Tạ Lương diễn ra vội vàng, nhưng mọi thứ dường như đã được chuẩn bị từ sớm, không giống như làm gấp.
Đến cả Uyển Hòa cũng nói:
"Vương gia chuẩn bị hỉ phục cho Quận chúa thật vừa vặn, ngay cả số đo cũng biết tỉ mỉ đến vậy."
Ta không khỏi nhớ lại lời hắn nói khi mua giày vào dịp Thượng Nguyên, lặng lẽ đỏ mặt.
Trước khi thành thân có nhiều việc phải lo, vì phụ mẫu không còn, Hoàng thượng còn phái Thượng Cung Cục đến hỗ trợ.
Sính lễ của Tạ Lương, của hồi môn Hoàng thượng ban, chất đầy phủ Khương đến nỗi không còn chỗ đặt chân.
Tạ Lương mấy lần trèo tường vào còn trêu ta rằng, sau này gả sang đó thì phủ Khương này cứ coi như là tư khố của ta đi.
Mãi mới đến ngày thành thân, lễ nghi hoàng gia rườm rà, phải thức từ tờ mờ sáng đến tối mịt.
Tạ Lương sợ ta đói, sớm đã đến vén khăn che mặt.
"Mệt không?"
Hắn cúi đầu hôn ta, son môi bị hắn ăn mất hơn nửa, cuối cùng còn phải để ta lau cho hắn.
"Cũng chỉ mệt một ngày này thôi, cũng không đến nỗi mệt lắm."
"Bên ngoài thúc giục, ta ra ngoài mời rượu trước đây."
Nói rồi định đi, nhưng tay vẫn ôm chặt ta không buông.
"Vậy chàng mau đi đi, nếu uống say rồi, ta đêm nay cũng có thể ngủ sớm một chút."
"Ta uống say trông thế nào nàng không phải rõ nhất sao?"
Hắn đương nhiên nói đến lần chúng ta đều uống phải rượu tình…
"Tạ Lương!"
"Đến lúc phải đổi cách xưng hô rồi."
Hắn cắn nhẹ môi ta uy h**p.
"Chàng là chó sao?"
Nàng không phải giỏi thuần phục chó hoang sao?"
"Biết sớm chàng lại vô liêm sỉ đến vậy, ta đã không đồng ý gả cho chàng rồi."
"Ồ? Nàng còn muốn gả cho ai?"
"Hửm?"
Thấy ta không đáp, hắn lại cạy miệng ta.Từng chút một, như muốn cướp sạch không khí.
"Vẫn chưa đi nữa, đừng để khách khứa đợi lâu."
"Vậy nàng gọi ta một tiếng phu quân thì ta sẽ đi."
"Phu quân…"
Kết quả lại chần chừ thêm một khắc mới chịu đi…
【Không phải chứ, đều là hội viên tôn quý rồi, cho tôi xem cái này sao?】
【Có gì mà hội viên tôn quý của chúng ta không thể xem sao?】
【Đồng ý! Muốn xem đêm động phòng hoa chúc!】 …
24
Tạ Lương rốt cuộc không say, chỉ hơi ngà ngà, nhưng lại biết cách hành hạ người ta hơn cả khi ở cung yến.
Quả đúng như lời nói trong đầu lúc đó, ta quả thật đã bị hắn "ức h**p" rất nhiều.
Gọi phu quân rồi lại bắt ta gọi Thất lang, thật là ph*ng đ*ng quá mức!
"A Hồ."
Hắn thì dậy sớm, ta lại mệt đến mức không thể tỉnh dậy.
"Ta phát hiện chàng là đồ nói dối không chớp mắt, còn nói cái gì mà không để ta chịu ủy khuất."
Ánh mắt Tạ Lương càng thêm ý cười.
"Nàng ủy khuất chỗ nào chứ, đêm qua rõ ràng nàng không phải…"
"Tạ! Lương!"
"Ta thấy chàng cũng không phải thuần tình như chàng tự nói đâu, căn bản chính là…"
"Chính là cái gì?"
Tạ Lương ôm ta vào lòng, vẻ mặt gian xảo.
"Chàng tự mình biết rõ! Cũng không biết học từ đâu ra."
Ta muốn gỡ tay hắn ra, nhưng bị hắn ôm càng chặt hơn.
"Hoàng tử trước khi thành thân đều được dạy mà, sách của ta vẫn còn đó, có muốn xem không?"
Mặt ta nóng bừng đáng sợ, "Ai giống chàng chứ!"
"Ta đây không phải sợ học không tốt, làm nàng chịu ủy khuất sao?"
"Chàng còn nói!"
"Được rồi, được rồi, không nói nữa.
Ta chải tóc cho nàng, lát nữa vào cung thỉnh an phụ hoàng."
"Không muốn, tay chàng thô ráp."
"Nàng không thử làm sao biết?" …
Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com