Mùa xuân của Tô Thành bị kẹp giữa mùa đông và mùa hạ, gần như đã trôi qua mà chẳng để lại cảm giác gì. Quý Liên Hoắc không nhịn được ho khan vài tiếng, gần như có thể nghe thấy tiếng thở khò khè trong lồng ngực. "Tiểu Quý, bệnh cảm vẫn chưa khỏi sao?" Ông Vu hai tay đút túi đứng cạnh đó, vẫn quấn trong chiếc áo bông mùa đông, hai cánh tay tròng vào bao tay áo sẫm màu, đã bị mài sáng bóng. "Cũng sắp khỏi." Quý Liên Hoắc cố nén cơn đau ở cổ họng rồi nói, lấy khẩu trang mà bác sĩ phòng khám đưa cho ra đeo lên mặt. "Đại Bảo đã đỡ hơn chưa?" Ông Vu cẩn thận liếc nhìn ra phía sau Quý Liên Hoắc, thấy thằng nhóc đang cuộn tròn lại thành một cục. "Đã tiêm thuốc được ba ngày rồi, cũng bớt khóc." Quý Liên Hoắc nhìn dòng người qua lại, khập khiễng bước đi, nhặt những trái cây trông đẹp hơn để lên trên. "Khi nào Đại Bảo khỏe hơn, con có thể tự đi khám." Ông Vu vừa xoa tay vừa thở dài: "Thời tiết dạo này khó lường quá, con lại còn bị dính mưa, lo uống thuốc tiêm thuốc càng sớm càng tốt, đừng để bệnh tình nặng hơn nữa. Còn chân của con nữa, không đủ tiền để đi bệnh viện lớn thì tìm một bác sĩ già đến xoa bóp cho cũng được mà, không thể cứ kéo dài mãi được, đã nửa năm rồi." Thấy Quý Liên Hoắc gật đầu, ông Vu chỉ đành thở dài, nếu lúc đó mà không có người gọi cảnh sát, Quý Liên Hoắc có thể đã mất mạng tại chỗ rồi, may là giữ được cái mạng, nhưng chân lại bị què mất một cái. Mặt trời đang từ từ nhô lên, đến lúc Quý Liên Hoắc phải pha bột gạo cho Đại Bảo. Đột nhiên nghe thấy tiếng pháo nổ cách đó không xa, Quý Liên Hoắc vội vàng bịt tai cháu mình lại rồi ngước nhìn về phía phát ra âm thanh. "Lúc này chắc là có kết quả thi đại học rồi." Ông Vu nhìn về phía xa xa, trong mắt thêm phần hâm mộ. Quý Liên Hoắc lặng lẽ dời mắt đi, cúi đầu nhìn trái cây trên quầy hàng của mình, nhìn đứa cháu đang ngái ngủ, tay cầm muỗng sắt, từ từ quậy đều bột trong cái chén sứt mẻ. Cho Quý Đại Bảo ăn bột gạo xong thì vừa đến giờ tan làm, người qua lại cũng đông lên, Quý Liên Hoắc cõng Quý Đại Bảo lên, cố gắng rao bán, ít nhiều gì cũng bán được mấy cân táo. Ánh nắng mặt trời vào buổi trưa khiến cơ thể con người nóng bừng lên, thêm phần buồn ngủ, Quý Liên Hoắc ngồi trên xe, một chân duỗi thẳng ra một cách bất thường, ngay cả dưới ánh nắng mặt trời, bắp chân y cũng lạnh ngắt như đá, tê cóng bất động. Một chiếc xe chạy đến, dừng lại trước cửa quán bar Săn Đêm, Quý Liên Hoắc nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn thấy một chiếc Audi màu đỏ chói, người đàn ông trung niên bước ra khỏi chiếc Audi, bộ quần áo trên người có vẻ khá đắt tiền, nhưng người này không vào quán bar ngay mà đứng cạnh xe chờ đợi trong lo lắng. Giám đốc quán bar Săn Đêm cũng chạy ra, cầm dù che nắng cho khách, người đàn ông trung niên liên tục nhìn đồng hồ, rồi lại vươn cổ nhìn về phía ngã tư. Giờ này hầu như không có ai mua trái cây, Quý Liên Hoắc và ông Vu cũng nhìn theo hướng ánh mắt của người đàn ông, chẳng bao lâu sau, một chiếc xe màu đen từ từ lái về phía đó. Quý Liên Hoắc có thể thấy được chiếc xe này rất khác biệt ngay từ cái nhìn đầu tiên, so với những chiếc xe khác bám đầy bụi, chiếc này sạch như vừa được rửa, lớp sơn xe sáng như gương gần như có thể soi thấy mặt người. Bán trái cây được một năm rưỡi, Quý Liên Hoắc hiện giờ đã có thể nhận ra logo của hầu hết các loại xe hơi, nhưng chiếc xe này rõ ràng là loại cao cấp mà chỉ rất ít người có thể mua được. Chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa Săn Đêm, người đàn ông trung niên và giám đốc Săn Đêm cùng đi tới, đều cười toe toét. Quý Liên Hoắc lặng lẽ nhìn, chỉ thấy một người đàn ông chột mắt bước ra khỏi xe, mở cửa, một chiếc giày da màu đen bóng loáng bước ra khỏi xe, theo sau là quần âu đen không một nếp nhăn, nhìn là biết rất đắt tiền. Người đàn ông bước ra khỏi xe, tuổi tác trông trẻ ngoài dự kiến, Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm vào mặt người đó không chớp mắt, mãi một hồi lâu vẫn không dời mắt được. Đây là người đẹp nhất mà Quý Liên Hoắc từng thấy. Dù là chiếc mũi thẳng, đôi môi nhạt màu hay đôi mắt sắc bén dưới cặp kính gọng vàng, tất cả dường như đều chạm đến đỉnh cao thẩm mỹ của y. Quý Liên Hoắc sững sờ nhìn người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười bắt tay với người đàn ông trung niên, nói gì đó có vẻ rất thân quen, phần cằm hơi vươn cao lên của anh có đường nét đẹp đến nỗi người ta không thể rời mắt. Người đàn ông trung niên trông có vẻ tự hào. Còn người đàn ông trẻ tuổi ấy toát lên tư thế hào phóng thanh lịch, trông giống người nắm thế chủ động hơn cả một người đàn ông trung niên lớn tuổi hơn mình rất nhiều. Quý Liên Hoắc nhìn mãi theo người đàn ông trẻ tuổi dẫn đầu chậm rãi đi vào quán bar, người trung niên đi theo sau anh, nhanh chóng bước vào. Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm vào cửa quán bar hồi lâu, cho đến khi ông Vu giơ tay vẫy trước mặt, y mới hoàn hồn. "Ngây ra rồi?" Ông Vu cười trêu chọc. Quý Liên Hoắc mím môi cúi đầu, tai đỏ lên, lắc đầu. "Không có gì phải xấu hổ cả, người đẹp mà, ai chẳng muốn nhìn kỹ hơn." Ông Vu vừa cười vừa nói: "Ông từng thấy người đàn ông trẻ tuổi đó trên TV rồi, là một doanh nhân của Tô Thành chúng ta, kế thừa sự nghiệp của cha mình, trông còn đẹp hơn cả các diễn viên trên TV." "Anh ấy... thật tài giỏi." Quý Liên Hoắc không nhịn được nhìn về phía cửa quán bar, mơ hồ nghe được tiếng tim mình đập, giống như muốn phá tung xương sườn như những song sắt để chạy về phía ấy. "Những người như thế rồi sẽ chỉ kết hôn với người có địa vị tương đương với mình." Ông Vu nhìn theo ánh mắt của Quý Liên Hoắc, không khỏi thở dài: "Chúng ta chỉ biết nhìn thôi." Quý Liên Hoắc hơi mất tập trung, dành cả buổi chiều nhìn chằm chằm vào lối vào quán bar Săn Đêm. Mãi đến giờ tan ca buổi chiều, khách bắt đầu đến đông hơn, Quý Liên Hoắc bận rộn với sạp trái cây của mình, đợi khách hàng đứng đối diện đi hết, y đột nhiên phát hiện chiếc xe màu đen đã biến mất không dấu vết từ lúc nào. Quý Liên Hoắc cảm thấy mất mát hoang mang, trong lòng có cảm giác nặng nề lạ thường. Từ ngày đó trở đi, Quý Liên Hoắc vẫn cứ không tự chủ được hướng mắt về phía quán bar Săn Đêm bên kia đường, nhìn vào nơi chiếc xe đen đó đậu. Thời tiết chuyển từ nóng sang mát, Quý Liên Hoắc vẫn mặc đúng bộ quần áo cũ đó, chẳng qua là đã giặt bạc màu hơn trước, trên khuỷu tay có một miếng vá. Cuối cùng, đến một ngày khi nhìn sang bên kia đường lần nữa, y nhìn thấy chiếc xe quen thuộc. Chủ xe đã vào quán bar, Quý Liên Hoắc thì gần như nhìn chằm chằm về phía đối diện mãi, cho đến khi nhìn thấy người đàn ông ấy đi ra. Không giống như lần trước, lần này anh mặc bộ vest màu xám bạc, kết hợp với cặp kính gọng vàng trên mặt khiến anh trông càng thanh lịch và tao nhã hơn. Anh đang nghe người đàn ông say rượu bên cạnh nói gì, dường như cảm nhận được ánh mắt từ phía đối diện, anh ngẩng đầu nhìn sang bên kia đường. Quý Liên Hoắc lập tức cúi đầu, như học sinh bị thầy cô bắt gặp đang làm chuyện gì đó hư hỏng, tim đập thình thịch dữ dội, cả người căng cứng lên. Y cố ép hơi thở dịu lại, thận trọng ngẩng đầu lên thì phát hiện người kia đã lên xe, xe khởi động êm ái rồi rời đi, không để lại dấu vết gì. Khi chiếc xe đã khuất dạng, y mới quay đầu lại, trong mắt lộ vẻ thất vọng. Nếu như anh ấy có thể đến chất vấn mình tại sao lại nhìn anh như vậy thì tốt biết mấy, cho dù là để vệ sĩ chột mắt bên cạnh đến dạy cho mình một bài học thì cũng tốt hơn là cứ lờ đi như vậy. Quý Liên Hoắc không biết vì sao mình lại có những ý nghĩ bất thường như vậy, chúng cứ ngày một lớn dần, cho đến lúc y cúi đầu, nhìn thấy đôi giày cũ nát, thấy ngón chân cái chẳng biết từ khi nào đã thò ra ngoài. Y rụt ngón chân lại, cho đến khi không còn thấy lúng túng nữa, nhưng cảm giác tê dại ở chân còn lại khiến y tỉnh táo trở lại. Sẽ chẳng có ai thích mình như thế này đâu. Khi Quý Đại Bảo lớn hơn một chút, biết đi rồi, Quý Liên Hoắc bế nó ra khỏi gian chứa đồ dột nát, chiếc xe đẩy và trái cây đã bị chủ nợ của gã cậu nghiện bài bạc lấy mất, y dẫn cháu trai đến ngủ trong một căn nhà cũ nát vô chủ, làm bạn với chó mèo hoang. Quý Liên Hoắc muốn làm ăn, nhưng trước tiên cần phải có vốn. Quý Liên Hoắc dùng một sợi dây thừng cột vào cổ tay, đầu kia cột vào Quý Đại Bảo, đi lang thang nhặt chai lọ và giấy vụn trên phố. Tô Thành rất lớn, nhưng thùng rác ở mỗi con phố dường như đều có người sở hữu, mỗi lần Quý Liên Hoắc đến nơi nào đó, hoặc bị người vô gia cư đuổi đi, hoặc thấy người kia chỉ là cụ già không con cháu, gầy trơ xương, kiếm sống bằng nghề nhặt ve chai. Y nhìn cụ già rồi lặng lẽ dắt Quý Đại Bảo đi. Trở lại phố đêm đó, Quý Liên Hoắc khập khiễng nhặt cái chai rỗng dưới đất, nhìn thấy một bông tuyết nhỏ trắng tinh rơi xuống đất bên cạnh cái chai, từ từ tan chảy. Y đứng thẳng dậy, bỏ cái chai vào túi urê, ngẩng đầu lên, thấy tuyết đã bắt đầu bay lượn nhẹ nhàng, bên kia đường là chiếc xe quen thuộc, người cũng quen thuộc. Người đàn ông trẻ tuổi ấy một chiếc áo khoác nỉ màu đen, tay đeo găng tay da cũng màu đen, khiến những ngón tay của anh trông càng thon dài và xinh đẹp hơn, bên dưới chiếc áo khoác là bộ vest, vẫn tỉ mỉ, tinh tế và sang trọng. Quý Liên Hoắc ngơ ngác nhìn, những bông tuyết đang bay múa, một cơn gió thoảng qua, y hơi hoảng hốt, chợt cảm thấy người này mặc quá ít. Anh ấy có lạnh không? Người đàn ông bước lên xe, Quý Liên Hoắc bị đánh thức bởi tiếng hắt hơi bên cạnh. Thấy cháu trai chảy nước mũi vì lạnh, y tìm mấy tờ báo trong thùng rác gần đó, vò nát rồi nhét vào quần áo của Quý Đại Bảo. Mùa đông năm nay có vẻ đặc biệt khó khăn, con người uống ít đồ uống hơn vào mùa đông, thế nên chai lọ cũng ít, căn nhà xập xệ đã bị phá hủy, Quý Liên Hoắc chỉ có thể ngủ dưới gầm cầu cùng Quý Đại Bảo. Thu hoạch lớn nhất trong vài ngày này là một gia đình đã vứt một gói quần áo không mặc nữa bên cạnh thùng rác, Quý Liên Hoắc nhặt gói rác đó về như một báu vật, chọn mấy bộ quần áo phụ nữ cỡ nhỏ tròng lên người Quý Đại Bảo, trong này còn một chiếc áo phao nam đã thủng lỗ chỗ vì tàn thuốc lá. Y mặc áo phao vào, dùng băng keo trên thùng dán vào để giữ ấm, thấy ấm hơn nhiều. Quý Liên Hoắc thu thập chai lọ và bìa các tông trong một thời gian dài, cuối cùng đã dành dụm đủ tiền để nhập hàng một lần, y ôm lòng kỳ vọng lắp ráp một chiếc xe kéo bằng ván gỗ và lốp xe phế thải, trước ngày chuẩn bị đi mua hàng thì thấy gã cậu kia dẫn các chủ nợ đi đến. Quý Liên Hoắc đã quên mất mình đói bao nhiêu bữa, chỉ biết vung nắm đấm bừa bãi, đám chủ nợ nhìn thiếu niên què quặt đánh nhau với đồng bọn, cười ha hả như đang xem một trò đùa. Đứa trẻ khóc lóc thảm thiết bên cạnh cũng chẳng nhận được chút cảm thông nào. Không biết qua bao lâu, Quý Liên Hoắc mới gian nan gượng dậy từ trên mặt đất, lau sạch máu trên mặt. Số tiền tiết kiệm đã không còn nữa. Xe đẩy bị tháo dỡ, trở thành đạo cụ để đánh y. Y ho khan, lê thân thể tê liệt của mình đi ráp lại chiếc xe đầy máu, chất những thứ chăn gối và quần áo cũ kỹ mà đám chủ nợ không thèm lấy lên xe, rồi đưa Quý Đại Bảo đi. Ba ngày liền, Quý Liên Hoắc không tìm được gì để ăn. Quý Đại Bảo còn non nớt nhìn đôi mắt ngày càng vô hồn của Quý Liên Hoắc, kéo áo của y, liên tục gọi ba. Quý Liên Hoắc nhìn đứa con duy nhất của anh trai, chống người dậy, đi hỏi người qua đường xem có trại trẻ mồ côi nào có thể nhận trẻ em vào nuôi dưỡng không. Có người trả lời qua loa, y dẫn Quý Đại Bảo đến ngồi trên ghế dài, thấy tờ báo ai đó để lại. Y cầm tờ báo lên, nhìn thấy trên trang nhất là một khuôn mặt quen thuộc, người ấy mỉm cười, đang nhìn mình. Không hiểu sao Quý Liên Hoắc lại rơi lệ, những ngón tay nứt nẻ liên tục vuốt ve bức ảnh. --- Người dịch: Đọc phần này viết rõ hơn tình cảnh của Quý Liên Hoắc, mới thấy Quý Đại Bảo được gia đình giàu có nuôi thành một kẻ vô tâm như thế nào, nghĩ coi nó đã nói gì với chú nó trong lúc tranh cãi đòi quyền tự do yêu đương chứ