Cái chân vừa mới nhấc lên của Phương Chính lập tức khựng lại, không phải vì vị Đại sư được vạn người kính ngưỡng, mà là vì chùa miếu lớn nhất! Nhất Chỉ thiền sư không chỉ nói một lần, hoành nguyện lớn nhất của lão chính là kiến tạo Nhất Chỉ am thành một tự viện lớn như Bạch Vân tự! Mà Bạch Vân tự cũng chỉ là một ngôi chùa tầm trung, chiếm diện tích hơn trăm mẫu, làm sao so được với chùa miếu lớn nhất thiên hạ?
Phương Chính vẫn nghĩ, mình không nợ nần ai, nhưng không thể không thừa nhận, mình nợ Nhất Chỉ thiền sư rất nhiều. Lúc Nhất Chỉ thiền sư ra đi, không cầu hắn điều gì, chỉ có ánh mắt kia, dường như có điều muốn nói. Khi ấy, Phương Chính còn gật đầu…
Phương Chính lắc đầu:
"Ai, đại trượng phu đã hứa thì phải làm, thôi đành vậy!"
"Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, ngươi cần ta làm gì?"
Hệ thống đáp:
“Phát dương quang đại Phật pháp.”
Phương Chính:
"Được, tiện đường thôi, không thành vấn đề, làm đi!"
“Ting! Phật Tổ hệ thống xác định thành công. Túc chủ cần chăm chỉ đọc kinh, phát dương Phật pháp, phổ độ chúng sinh! Nếu phạm giới luật, sẽ đoạn tử tuyệt tôn.”
Phương Chính điên cuồng thầm rủa, nhưng miệng lại hỏi:
“Đậu xanh!”
"Sao lúc trước ngươi không nói?"
Hệ thống đáp:
“Túc chủ cũng đâu có hỏi?”
Phương Chính trợn mắt, đoạn tử tuyệt tôn? Đây chẳng phải là “vĩnh viễn bất lực” sao? Hắn còn muốn lấy vợ sinh con nữa! Chiêu này quá hung ác!
Phương Chính yếu ớt hỏi:
"Bây giờ đổi ý được không?"
Hệ thống đáp gọn:
“Được!”
Phương Chính nói:
"Vậy thì tốt, ta đổi ý."
Hệ thống chậm rãi nói:
“Sau khi túc chủ chết, hệ thống sẽ tự động rời đi.”
Hắn không nhịn được chửi thề:
"Ta @#% nhà ngươi!"
Xoẹt!
Một tia chớp bổ xuống ngay trước mặt Phương Chính, mặt đất cháy đen, hai chân hắn tê dại.
“Thân là người được Phật Tổ chọn trúng, phải cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, không được tùy ý nói tục.”
Phương Chính hỏi:
"Vậy thầm mắng thì sao?"
“…”
Phương Chính cười hắc hắc:
"Trong lòng là được rồi…"
“Hệ thống đã khởi động. Nhiệm vụ thứ nhất: Trong vòng một ngày, quét dọn sạch sẽ toàn bộ Nhất Chỉ am! Hoàn thành, thưởng một tấm biển được Phật pháp gia trì!”
Phương Chính tò mò:
"Ờ… tấm biển này có tác dụng gì?"
Một tấm biển thôi mà, cũng cần hệ thống ban thưởng sao? Hiện tại hắn cũng có một cái rồi!
“Phật pháp gia trì, tăng độ trang nghiêm của Nhất Chỉ am.”
"Còn gì nữa không?"
“Không!”
Phương Chính bĩu môi, không mấy để tâm, cõng hành lý về phòng:
"Thôi được…"
Đã không đi được, vậy thì an tâm làm hòa thượng thôi.
Sau đó, Phương Chính cầm chổi, bắt đầu quét dọn Nhất Chỉ am. Nhất Chỉ am vốn không bừa bộn, chỉ là sau khi Nhất Chỉ thiền sư viên tịch, bụi bặm phủ dày, không ai lau dọn. Hì hục đến giữa trưa, rồi lại tới lúc mặt trời gần lặn, Phương Chính mới quét dọn sạch sẽ. Lau mồ hôi trên trán, hắn nói:
"Hệ thống, làm xong rồi!"
“Ting! Quét dọn rất sạch sẽ, hoàn mỹ! Phật pháp gia trì bảng hiệu Nhất Chỉ am!”
Ông! Một vệt kim quang bắn tới tấm biển. Chỉ thấy kim quang lóe lên, tựa như hoàng kim!
Phương Chính không nhịn được thầm nghĩ: “Nếu là vàng thật, lấy xuống bán cũng được khối tiền ấy chứ?”
Hệ thống nhắc nhở không chút khách khí:
“Biển của tự viện là bộ mặt của tự viện, không thể mua bán.”
Phương Chính nhếch mép:
"Ta nghĩ thôi cũng không được à? Thiệt tình, ngươi không trả lương, còn không cho ta nghĩ ngợi? Quản trời quản đất, đến mơ mộng của ta ngươi cũng muốn quản sao?"
Hệ thống trực tiếp lờ Phương Chính đi.
Kim quang kéo dài chừng mười phút rồi lập tức biến mất.
Tấm biển Nhất Chỉ am vẫn là tấm biển cũ kỹ, nhưng vừa nhìn vào, đã khiến người ta cảm thấy khác hẳn. Chỉ nhìn thôi, Phương Chính cũng bất giác nảy lòng tôn kính, tâm cảnh trở nên bình hòa! Phiền muộn trong lòng thoáng chốc được gột rửa. Cảm giác này, thực sự vô cùng dễ chịu!
Phương Chính không nhịn được cảm thán:
"Ha ha, đúng là thần kỳ!"
“Ting! Xét thấy nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành hoàn mỹ, hệ thống ban thưởng một lần tu sửa Nhất Chỉ am, miễn phí một lần rút thưởng!”
Phương Chính còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một vệt kim quang từ trên trời giáng xuống, tựa như có vị Phật Đà cầm cây búa lớn bay xuống!
Phương Chính hét lớn, vội chạy về phía chùa, nhưng một vệt kim quang khác hiện lên ngoài cổng, ngăn hắn lại, làm cách nào cũng không vào được:
"Phật Tổ ơi, đây là sửa chữa hay là muốn phá chùa vậy!"
Bên ngoài Nhất Chỉ am như có một cái chuông vàng khổng lồ úp xuống, ánh vàng rực rỡ, vô cùng huy hoàng.
Vị Phật Đà bên trong cầm búa gõ gõ đập đập, không biết đang làm gì. Khoảng mười phút sau, chuông vàng biến mất, Phật Đà cũng đi mất, còn Nhất Chỉ am đã hoàn toàn thay đổi!
Tường viện vốn gần như đổ sập nay đã được thay mới hoàn toàn, vách tường đỏ thẫm, trông rất ưa nhìn.
Cây Bồ Đề sớm đã khô héo, giờ lại đâm chồi nảy lộc!
Phương Chính thấy vậy, cười mắng:
"Lão già nhà ngươi, mùa thu mà nảy mầm, không sợ bị lạnh chết à? Thiệt tình, vốn còn định chặt ngươi lấy củi, giờ thì không được rồi."
Tiếc là cây Bồ Đề không biết nói, càng không thể động đậy, nếu không nhất định sẽ cho hắn vài bạt tai…
Phật đường cũng được sửa sang, điêu lương họa trụ, mái cong vút, quả là tuyệt đẹp! Hơn nữa, nhìn vào đâu cũng thấy phảng phất vận vị Phật pháp, một vẻ đẹp tự nhiên, đẹp như quỷ phủ thần công!
Tượng thần Vi Đà trước cửa vốn thiếu một cánh tay, Hàng Ma Xử trong tay cũng vỡ nát, bây giờ lại uy nghiêm sinh động đứng đó. Khôi giáp vốn bạc màu, giờ lại ánh lên màu vàng kim óng ả. Ngài một tay chống nạnh, một tay chống Hàng Ma Xử, trông vô cùng oai phong lẫm liệt!
Nhất Chỉ am chỉ là một am nhỏ, tạo hình Vi Đà như thế là để cho người ngoài biết, đây là miếu nhỏ, không quản cơm nước.
Nếu là chùa lớn hơn một chút, ví như Bạch Vân tự, Vi Đà trong Phật đường sẽ là hai tay ôm Hàng Ma Xử, ý là cho phép khách hành hương ở lại ăn ngủ ba ngày.
Còn nếu là đại tự như Thiếu Lâm tự, Vi Đà sẽ ôm Hàng Ma Xử, chắp tay trước ngực, ý là chăm lo ăn ngủ bảy ngày!
Bởi vậy, Vi Đà không chỉ là thần hộ pháp, mà còn là một “bảng thông báo” của các tự viện. Nếu khách hành hương có hiểu biết, chỉ cần nhìn Vi Đà là có thể rõ.
Bước qua ngưỡng cửa cao, có đặt một hòm công đức màu đỏ, làm bằng gỗ thật, nhìn không biết bên trong có bao nhiêu tiền.
Nhìn hòm công đức, Phương Chính khẽ lắc đầu. Trong ấn tượng của hắn, ngay cả lúc Nhất Chỉ am đông đúc nhất, hòm công đức này cũng chẳng có đồng nào, dù sao Nhất Chỉ am vẫn luôn rất nghèo.
Dưới hòm công đức, có ba cái bồ đoàn, đặt ở đó cho người đến lễ bái Quan Âm.
Đối diện cửa lớn, là một pho tượng Phật trắng ngà. Trong lòng tượng Phật có ôm một đứa trẻ, hai bên có một nam một nữ hầu cận, chính là Tống Tử Quan Âm cùng Kim Đồng Ngọc Nữ.
Đây cũng chính là vị Quan Âm duy nhất mà Nhất Chỉ am thờ phụng. Chỉ có điều, trước đó Tống Tử Quan Âm không có Kim Đồng Ngọc Nữ đi cùng, hơn nữa tạo hình có phần thô kệch, thậm chí ngũ quan cũng không rõ ràng.
Còn tượng Quan Âm trước mắt thì sinh động như thật, vừa đoan trang, uy nghiêm, thần thánh, lại vừa hiền từ, nhân ái.