Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 12: Linh Mễ



Ngồi trước cửa miếu, Phương Chính thở dài:

"Hệ thống à, đời ta thực sự chỉ có thể làm hòa thượng thôi sao?"

"Tế Công có thể ăn thịt uống rượu, nếu ngươi có thể đạt tới trình độ nhất định, tự nhiên cũng có thể. Hoan Hỉ Phật có thể cưới vợ sinh con, ngươi cũng có thể." Hệ thống trả lời một câu lập lờ.

Nhưng Phương Chính lại không hề bị lung lay, hừ hừ nói:

"Đừng có chém gió, Hoan Hỉ Phật vẫn còn độc thân mà? Nhiều nhất cũng chỉ là làm 'chuyện kia' với nữ nhân, giao lưu nhục thể mà thôi, không phải lấy vợ sinh con. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, đời này của ta có thể hoàn tục hay không!"

Hệ thống trầm mặc một hồi, rồi nói:

"Nếu ngươi thành Phật, tùy thời có thể hoàn tục."

"Thành Phật… Tốt, coi như đây là mục tiêu nhỏ đi, mặc dù có chút xa vời…"

Phương Chính bất đắc dĩ lắc đầu, cũng từ bỏ việc tiếp tục suy nghĩ miên man. Điều hắn cần cân nhắc hiện tại là chuyện cơm ăn, vại gạo đã thấy đáy, dưa muối cũng chẳng còn nhiều…

"Hệ thống, xem như ngươi lợi hại, hạt giống bán thế nào?"

Phương Chính thở dài, không thể xuống núi, có tiền cũng không tiêu được, chỉ có thể giao dịch với hệ thống.

"Bởi vì ngươi còn chưa hoàn thành nhiệm vụ mở khóa chức năng, cho nên giờ chỉ có thể dựa vào ta để mua hạt giống Linh Mễ, một hạt giống một trăm đồng." Hệ thống đáp.

"Ta… Một hạt giống một trăm đồng? Sao ngươi không đi cướp đi?"

Phương Chính muốn phát điên.

"Linh Mễ có sản lượng lớn, sinh trưởng nhanh." Hệ thống nói với giọng đương nhiên.

"Sinh trưởng nhanh thì có tác dụng gì? Một hạt giống có thể mọc được mấy lạng? Một bữa cơm cũng khó mà đủ?"

Phương Chính kêu lên.

"Linh Mễ không phải gạo thường, đây là đồ ăn của Phật tử dưới Tu Di Sơn. Một hạt giống có thể cho ra một cân gạo! Tinh khiết không dính bụi trần, óng ánh long lanh, ăn xong không sinh bất cứ cặn bã nào, toàn bộ đều được hấp thu. Cơ thể người cũng nhờ ăn Linh Mễ mà thu được năng lượng. Gạo như vậy, một hạt giống một trăm đồng, đắt sao?"

Hệ thống hỏi lại.

Phương Chính không phản bác được, ngượng ngùng nói:

"Nếu quả thực như thế, đúng là không đắt. Mua một hạt thử trước xem sao. Mà đúng rồi, ngươi nói không có cặn bã, có phải ý là, ăn Linh Mễ không cần đi vệ sinh?"

"Đúng vậy!"

"Ghê gớm!"

Phương Chính giơ một ngón tay cái.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn đúng là không có cách nào khác, đành thử trước rồi tính.

Lời vừa dứt, trong tay hắn đã có thêm một hạt gạo dài chừng một centimet, óng ánh long lanh, căng mẩy tròn trịa. Hạt gạo không có vỏ ngoài, nhìn thế nào cũng không giống một hạt giống tử tế. Hạt giống nhà ai lại "lưu manh" không mặc y phục như vậy?

Phương Chính thầm nghĩ, đồng thời tranh thủ kiểm tra túi tiền, lòng bảo:

"Hình như hệ thống không lấy tiền, chẳng lẽ thấy ta quá đẹp trai nên miễn phí?"

Khẽ đếm lại, vậy mà chỉ còn năm trăm đồng!

"Hệ thống, ngươi trộm tiền của ta!"

Phương Chính quýnh lên. Hắn chỉ có chút vốn liếng này, đừng nói là một trăm, một đồng cũng là tiền sống còn của hắn! Vừa sốt ruột, hắn liền cảm thấy khát nước, vớ lấy cốc nước trên bàn, uống một hơi cạn sạch.

"Ting! Hạt giống Linh Mễ đã giao, tiền hàng tự động khấu trừ. Mặt khác, thu phí thủ tục một trăm, phí vận chuyển một trăm."

"Phụt!"

Ngụm nước vừa uống vào lập tức biến thành một màn mưa xuân. Hắn bi phẫn nói:

"Còn có phí thủ tục? Thậm chí còn cả phí vận chuyển? Sao ngươi không nói sớm? Hơn nữa, làm gì có phí nào đắt như thế?!"

"Ngươi đi ngân hàng gửi tiền, chuyển khoản không cần phí thủ tục sao? Ta thu phí thủ tục là sai à? Còn phí vận chuyển, cái chỗ chim không thèm ị này của ngươi, ta đưa đồ từ ngoài Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới, vượt không biết bao nhiêu năm ánh sáng, một giây đã tới nơi, lại còn cam đoan hàng chính hãng, già trẻ không lừa dối, đắt sao?" Hệ thống liên tục hỏi vặn lại.

Phương Chính há hốc mồm, một lần nữa á khẩu không nói được lời nào. Dựa theo cách tính phí vận chuyển ở Trái Đất, muốn xuyên thế giới, e rằng bán cả Trái Đất đi cũng không đủ trả phí.

"Ha ha… Nói như vậy thì ta còn lời chán."

Phương Chính ngoài cười nhưng trong lòng khóc thầm.

"Chúc mừng ngươi, giờ đã có thể mở tiệc ăn mừng một chút."

"Ta…"

Phương Chính nuốt ực lời chửi thề chực bật ra khỏi miệng, tránh cho hệ thống lại giáng xuống một trận sấm sét loạn xạ.

Dù vậy, hắn vẫn thầm mắng một câu: "WTFWAYO!" (What The F*ck Was All That About You Old…)

Dù sao cũng không cãi lại được hệ thống hiểm độc, Phương Chính chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Ai bảo người ta mạnh hơn mình làm chi.

Gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ, hắn cầm hạt Linh Mễ, bước ra hậu viện. Chỉ một hạt giống, cũng không cần ra ngoài đồng trồng, tìm một cái chậu hoa, chôn hạt giống vào, sau đó tưới nước. Việc còn lại chính là, niệm "A Di Đà Phật" cầu nguyện.

Làm xong tất cả, Phương Chính mới đi đọc kinh. Sau này còn phải tiếp tục làm hòa thượng, nên chuyên nghiệp một chút thì hơn. Mặc dù hắn cảm thấy nơi này của hắn cũng khó có được kinh Phật thâm sâu ảo diệu gì, nhưng đọc nhiều sách, chí ít cũng đảm bảo ngày sau sẽ không phạm phải sai lầm lớn…

Cơm trưa, Phương Chính không ăn, chỉ uống một chút nước lạnh. Ngủ một giấc trưa, hắn cũng không thấy đói lắm.

Cơm tối, Phương Chính nấu một nồi thập cẩm, thêm chút rau dại hái được lúc chiều, với ít dưa muối còn sót lại, cũng coi như một bữa tối thịnh soạn.

Trước khi đi ngủ, hắn lại ra nhìn Linh Mễ trong chậu hoa. Kết quả đất vẫn là đất, chẳng có chút biến hóa nào. Phương Chính thầm nghĩ: "Không phải hệ thống lừa ta đấy chứ? Đợi ngày mai, nếu còn không thể một ngày là thu hoạch được, ta sẽ trả hàng, còn đánh giá một sao!"

Miệng thì nói vậy, nhưng Phương Chính cũng hiểu, hệ thống này độc quyền mua bán, lấy đâu ra chỗ mà đánh giá với khiếu nại. Nghĩ vậy cũng chỉ để tự an ủi bản thân mà thôi.

Mang theo tâm trạng hoài nghi, Phương Chính trở về phòng, lên giường đi ngủ.

Ban đêm, một vệt trăng sáng rọi xuống chậu hoa. Mặt đất lập tức có động tĩnh, bùn đất chậm rãi nhô lên, sau đó một mầm non hé ra, lung la lung lay, uốn éo không ngừng vươn dài. Mấy phút sau đã mọc cao hơn một mét, hơn nữa nhìn cái đà này, còn muốn vươn cao hơn nữa!

Sáng hôm sau, Phương Chính bị tiếng gà gáy đánh thức. Mơ mơ màng màng ra xem, mở cửa phòng, chỉ thấy Độc Lang đang nằm phục ngoài sân, dưới móng vuốt là một con gà mái. Gà mái không ngừng giãy giụa muốn chạy, thế nhưng mỗi lần mới chạy được vài mét, lại bị Độc Lang vồ lấy kéo về. Rõ ràng là Độc Lang đang vờn gà…

Phương Chính thấy cảnh này, không còn gì để nói, đi qua tát cho Độc Lang một cái:

"Sáng sớm đã chơi gà… Ái chà… Thật là tà ác, A Di Đà Phật."

Phương Chính vội niệm một câu Phật hiệu, sau đó nói:

"Ngươi có thể ăn gà, nhưng không thể tra tấn nó, biết không?"

Độc Lang ô ô kêu hai tiếng.

Phương Chính ngạc nhiên:

"Ngươi nói, gà này bắt cho ta?"

Độc Lang liên tục gật đầu, tựa như đang muốn nói: Đúng vậy, bắt cho người đó, mau ăn đi, ăn ngon lắm.

Phương Chính nhìn con gà mái mập mạp, lại sờ sờ đầu trọc của mình, lòng thầm đắng chát. Cho dù hắn có một trăm năm mươi cái ý nghĩ muốn ăn mặn, cũng chỉ có thể cố nhịn. Mắng người còn bị sét đánh, nếu trực tiếp ăn mặn, trời mới biết hệ thống sẽ phạt hắn thế nào, có khi trực tiếp ném hắn xuống vạc dầu cũng nên?

Nghĩ thôi Phương Chính cũng thấy rùng mình, lập tức ra vẻ nghiêm nghị nói:

"A Di Đà Phật, Độc Lang, ngươi ăn gà là thiên tính. Hơn nữa ngươi không tin Phật, không phải Phật tử, cho nên có thể ăn thịt. Còn ta là hòa thượng, hòa thượng không thể sát sinh ăn thịt. Con gà này, nếu ngươi ăn thì ăn, nếu không ăn thì thả nó đi."

Độc Lang nghe vậy ngẩn người, sau đó cắn con gà định bỏ đi.

Phương Chính nhìn thân hình béo tròn của con gà mái, nhìn thế nào cũng không thấy giống gà rừng, vỗ vỗ đầu trọc, gọi:

"Đợi một chút! Gà này ngươi bắt ở đâu vậy?