Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn

Chương 72: Cứu Lão Đại Phản Diện



Nhưng thường thì ít người đến dự.

Lãnh đạo cấp cao các công ty đều bận tiếp khách, số ít có thời gian cũng không muốn đến dạ hội của học sinh.

Ấy thế mà hôm nay, thư mời gửi đi thì gần như tất cả đều hồi đáp, hầu hết quản lý cấp cao đều nhận lời tham dự.

Nguyên nhân là...

Tạ Uyên lần đầu nhận lời tham dự dạ hội của nhà trường.

Ban giám hiệu trường không dám nghĩ đến chuyện này, một người có ảnh hưởng như ông ấy mà chịu tham gia sự kiện học sinh.

Ông vừa nhận lời thì các nhân vật quyền lực khác cũng rối rít đồng ý.

Một cơ hội hiếm có để làm quen với Tạ Uyên, bình thường họ hẹn trước ba tháng cũng không chắc gặp được.

Vì vậy, phòng hội trường tối nay chật kín khách mời, không khí vô cùng náo nhiệt.

Nhà trường rất coi trọng chương trình văn nghệ, còn mời đội thợ trang điểm chuyên nghiệp trang điểm cho học sinh hậu trường.

Đào An Hinh có hai thợ trang điểm theo sát, một người trang điểm, một người làm tóc.

Cô là học sinh nghèo nổi bật, tiết mục múa trở thành tiết mục quan trọng, cần dàn dựng chỉnh chu.

Khương Vũ là bạn múa phụ nên không được trang điểm.

Cô mang hộp trang điểm của Khương Mạn Y ra hành lang, tận dụng ánh nắng chiếu qua cửa sổ tự “make up” cho mình.

Qua gương, Khương Vũ thấy cửa bên hông mở ra, Cừu Lệ bước ra từ trong.

Cô quay sang vẫy cậu: “Bạn trai, tớ đây này.”

Cừu Lệ đến bên cô, thấy trang phục hôm nay không phải ba lê mà là quần ống rộng phối áo T-shirt trắng, đi giày thể thao.

Khương Vũ dáng gầy, nhưng cậu từng cõng cô nên hiểu cô khoẻ mạnh, cơ bắp săn chắc, chỉ vì tỉ lệ mỡ thấp nên nhìn mảnh mai.

Dáng người ấy dù mặc gì cũng toát lên thần thái riêng.

“Không múa ba lê à?”

Khương Vũ vừa dặm phấn, đáp: “Hôm nay không múa ba lê, nhưng sẽ kết hợp vài động tác ba lê vào bài nhảy.”

“Cậu biết nhảy thể loại khác nữa sao?” Cừu Lệ lo lắng: “Bên ngoài khán giả đầy người rồi, nhảy dở thì mất mặt lắm đấy.”

“Lo thừa.” Khương Vũ liếc cậu: “Mất mặt ai nào?”

“Cũng đúng, nếu cậu sai thì tớ sẽ nói với người khác là không quen cậu.”

Khương Vũ thấy cậu hơi quá, bĩu môi nói: “Uổng công mời cậu ăn cơm bao lâu nay.”

Cừu Lệ thấy đồ trang điểm nhiều, liền ngồi xuống cạnh cô, lấy cọ quệt chút má hồng rồi tô lung tung trên mặt cô.

Cậu tỏ vẻ rất thấy vui.

Khương Vũ đẩy tay cậu ra: “Đừng nghịch nữa.”

Cừu Lệ vẫn muốn làm gì đó, nhưng rồi bỏ cọ trang điểm về chỗ, ngồi xuống tháo dây giày thể thao cô, rồi cẩn trọng thắt lại.

Cô cảm thấy mu bàn chân bị siết chặt, dừng lại nhìn cậu.

Ngón tay thon dài của thiếu niên khéo léo xỏ lại dây giày, buộc thành chiếc nơ chắc chắn.

Ánh mắt cậu dịu dàng hiếm hoi, như dồn hết tâm huyết làm việc này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thắt xong dây giày, cậu chưa chịu thôi, lấy một cây son trong hộp trang điểm, mở ra quét một đường lên môi dưới cô.

“Cậu biết làm à?”

“Học được chứ.”

Cừu Lệ cầm son, nhẹ nhàng tô lên môi dưới Khương Vũ.

Cô không ngăn cậu mà khép mắt lại, tận hưởng "dịch vụ" cậu dành cho.

Son xong, ngón tay lạnh lẽo cậu khẽ lau môi cô.

Cô mở mắt: “Làm gì thế?”

Ngón tay cậu dính vệt son, đưa lên môi mình l.i.ế.m nhẹ.

“Ngọt quá.”

“...”

Khương Vũ không thèm để ý cậu nữa, đứng lên thu dọn đồ, chuẩn bị làm nóng cơ thể.

“Bạn trai ơi, nếu cậu rảnh thì cầu nguyện cho tớ, tối nay nhất quyết không được ngã nhé.”

Ngày trước ở đời cũ, cô từng vô cùng bẽ mặt.

Cừu Lệ nhìn theo bóng lưng cô bằng ánh mắt trìu mến, nói: “Ngã cũng không bẽ mặt đâu.”

“Tại sao?”

Cậu mỉm cười dịu dàng: “Vì bạn trai sẽ chạy lên sân khấu đầu tiên, che mặt cậu lại, bế cậu ra ngoài.”

Chương trình văn nghệ bắt đầu, đèn khán đài tắt, ánh đèn pha dồn hết lên sân khấu.

Hoắc Thành ngồi dãy cuối hội trường, sắc mặt tối sầm.

Bạn bên cạnh hỏi: “Anh Hoắc, chị dâu chuẩn bị thế nào rồi?”

“Hỏi thừa, năm nào chị dâu chả giành giải đặc biệt, còn phải hỏi sao?”

“Nhưng hai năm liền bài múa chị dâu đều giống nhau...”

“Hơ, liên quan gì tới mày, thích xem thì xem, không xem biến đi, chị dâu không phải chuyện để mày bàn.”

Hoắc Thành nghe lớp đàn em bàn tán, cổ họng cay nồng, bực bội khó chịu.

Trước đây Khương Vũ chủ động chia tay, khiến Hoắc Thành bẽ mặt, dứt khoát cắt đứt.

Nhưng thời gian gần đây, cô nàng Đào An Hinh mà hắn không tán được lại “bật đèn xanh”, tình cảm họ phát triển nhanh, sớm đã bên nhau.

Vốn hắn thích Đào An Hinh, Khương Vũ chỉ là bản thay thế tạm thời.

Nhưng vừa rồi khi đi qua hậu trường, nhìn thấy Khương Vũ và Cừu Lệ thân mật, hắn vô cùng tức giận.

Phẫn nộ xong lại là hụt hẫng mất mát...

Trước kia, hắn chẳng mấy để ý Khương Vũ, cô yên lặng, ít nói, chỉ biết nghe lời, như nước lã.

Hắn đối xử tùy tiện, dù thế nào cô cũng không rời, vì cô cần sự bảo vệ hắn.

Hoắc Thành chưa từng nghĩ sẽ có ngày Khương Vũ không cần hắn nữa.




Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com