Nhưng tay các cô y tá, người thì thô, người thì quá mảnh, rất khó tìm được bàn tay vừa vặn với chiếc nhẫn.
Cuối cùng, chiếc nhẫn vừa vặn với tay một y tá.
Nhưng vị y tá trưởng ngoài năm mươi tuổi nhìn Trình Dã bất lực, nói: "Đại minh tinh, nếu anh đến sớm hai mươi năm, tôi nhất định sẽ nhận lời anh. Nhưng giờ con trai tôi sắp cưới vợ rồi, anh làm thế này... không hợp, không hợp."
Trình Dã là người rất cố chấp. Ông tin rằng người phụ nữ nào đeo vừa chiếc nhẫn này, chính là chân ái định mệnh của ông.
"Không sao, chị y tá trưởng, tuổi tác không ngăn cản được tình yêu, quan niệm thế tục càng không thể ngăn được trái tim tôi dành cho chị."
Y tá trưởng đỡ trán, trả lại nhẫn rồi nghiêm giọng: "Nếu anh còn lằng nhằng, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"
Khương Mạn Y không chịu nổi nữa. Bà bước đến trước mặt Trình Dã, cầm chiếc nhẫn lên, đeo vào ngón áp út tay trái của mình, rồi lắc lắc trước mắt Trình Dã, giọng hờn dỗi: "Thấy chưa, em mới là người anh cần tìm."
Trình Dã nhìn chằm chằm ngón tay thon dài, xinh đẹp, rồi nói: "Đúng là em thật này!"
"Chứ còn sao nữa." Khương Mạn Y giận dỗi nói: "Làm ca sĩ không lo làm, chạy đi đóng phim làm gì, với cái diễn xuất đó của anh mà cũng đòi đóng phim..."
Trình Dã mặc kệ lời trách mắng của bà. Ông nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của bà, khóe miệng nở một nụ cười: "Vậy là Mạn Mạn đồng ý rồi à?"
"Đồng ý cái gì?"
"Cầu hôn."
Khương Mạn Y: ?
Đúng lúc này, toàn bộ y bác sĩ trong bệnh viện ùa ra, thậm chí cả Khương Vũ và Cừu Lệ cũng từ phòng bệnh đi ra. Mọi người đồng thanh hô lớn: "Đồng ý đi anh ấy!"
Khương Mạn Y ngây người vài giây, hồi lâu sau mới hiểu ra. Bị thương gì chứ, mất trí nhớ gì chứ, tất cả chỉ là một "cú lừa" được dựng lên tỉ mỉ!
Trình Dã nhận lấy bó hoa hồng từ tay trợ lý đã chuẩn bị sẵn, tiến đến trước mặt Khương Mạn Y, quỳ một chân xuống: "Đồng ý rồi thì không được hối hận đâu."
"Em đồng ý, em... em đồng ý cái khỉ gì!" Một mặt bà vui mừng vì ông không mất trí nhớ, mặt khác lại tức giận: "Anh lừa em."
"Anh không có lừa em, anh bị thương thật mà." Trình Dã tiếp tục "bán thảm": "Tuy không nghiêm trọng, nhưng bị ngã rất mạnh, suýt chút nữa tưởng không gặp được em nữa rồi. Lúc rơi xuống, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, nếu không thể sống với em hết nửa đời còn lại, chắc chắn không còn cách nào bù đắp được."
"... "
Mắt Khương Mạn Y cay xè, không biết nên nói gì cho phải. Hồi lâu sau, bà thở dài: "Chúng ta đến tuổi này rồi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Mặc kệ hai mươi, ba mươi, bốn mươi... Chỉ cần được nắm tay em, cuộc đời này mới thực sự bắt đầu."
Khương Mạn Y nhìn chiếc nhẫn mình tự tay đeo lên, thử tháo ra nhưng không được.
"Phải không, em nói gì cũng không tháo ra được đúng không."
Trình Dã cười: "Chiếc nhẫn này giống như hài thủy tinh vậy, được anh mời người đo đạc tính toán tỉ mỉ rồi. Chỉ có em mới đeo vừa, đồng thời chỉ có em sau khi đeo vào thì không tháo ra được nữa."
Vị y tá trưởng vừa rồi tháo ra được, nhưng Khương Mạn Y thử mọi cách vẫn không nhúc nhích.
Chiếc nhẫn này là do bà tự đeo vào, giờ thì đúng là tiến thoái lưỡng nan.
"Mẹ, dù sao cũng không tháo ra được rồi, mẹ cứ đồng ý với ba Trình đi."
"Con nhóc thối tha, con cũng hùa theo ông ấy lừa mẹ."
Khương Vũ tủm tỉm: "Tại ba Trình đồng ý với con một điều kiện, điều kiện quá hấp dẫn nên con buộc phải giúp ba thôi."
"Mẹ khổ cực nuôi con khôn lớn, chỉ vì chút lợi ích nhỏ mà con phản bội mẹ rồi à?" Khương Mạn Y bất mãn nói: "Giờ nói xem, ông ấy cho con lợi ích gì?"
"Ba Trình, ba đồng ý với con điều kiện gì, tự ba nói cho mẹ nghe đi."
Trình Dã quỳ một gối xuống đất, nắm tay Khương Mạn Y, nhìn bà đầy chân thành: "Anh hứa với con bé, từ nay về sau mỗi một ngày đều sẽ tôn trọng em, chăm sóc em. Em nhường nhịn anh lâu như vậy, những ngày tháng còn lại anh sẽ nhường nhịn em, cùng em làm những việc em thích, giống như em đã từng bầu bạn với anh vậy."
Mắt Khương Mạn Y đỏ hoe, cảm động không nói nên lời, đối với Trình Dã, đồng thời đối với Khương Vũ...
Cuối cùng, bà vẫn đồng ý lời cầu hôn của Trình Dã.
Đây là người đàn ông bà yêu nửa đời người. Bà bằng lòng bước vào cánh cửa hôn nhân với ông, như những gì ông đã nói, mở ra một trang mới của cuộc đời.
...
Khương Mạn Y ôm bó hoa cùng Trình Dã ra khỏi bệnh viện. Giờ phút này, khi đã bình tĩnh lại sau niềm hạnh phúc bất ngờ, bà mới nhớ ra phải tính sổ.
Bà nhìn Khương Vũ và Trình Dã: "Ai là người nghĩ ra cái trò mất trí nhớ để lừa em đeo nhẫn đấy?"
Thấy ánh mắt hung dữ của bà, Khương Vũ và Trình Dã nhìn nhau, rồi cùng đồng loạt chỉ về phía Cừu Lệ đang đứng phía sau.
Cừu Lệ: ?