Tính cách của bà vốn nóng nảy như vậy, hồi trẻ hễ nổi giận là đánh Tạ Uyên.
"Anh sắp phát điên cũng đừng lôi em xuống nước." Liễu Diệp oán hận nhìn ông: "Anh bảo vệ tình yêu của anh, hà tất khiến em..."
Hà tất khiến em đem lòng yêu anh.
Tạ Uyên cố gắng kéo bà lại: "Anh biết, anh biết hết, nhưng Diệp Tử, em có từng nghĩ tại sao nửa đoạn ký ức trước của em lại mơ hồ không? Hoặc đó căn bản không phải là ký ức của em!"
"Em không muốn nhìn thấy anh nữa."
Liễu Diệp vừa nói vừa cầm giày cao gót sải bước ra khỏi văn phòng.
Tạ Uyên đứng ngây ra một phút rồi mới phản ứng.
Em ấy đi rồi.
Không, không được để em ấy đi.
Báu vật khó khăn lắm mới tìm lại được, ông không thể để vuột mất lần nữa.
Ông vội vàng đuổi theo xuống lầu, chặn được Liễu Diệp ở đại sảnh, ôm chặt bà từ phía sau: "Diệp Tử, đừng rời xa anh."
Các nhân viên ra vào tòa nhà kinh ngạc, sững sờ, chẳng lẽ đây là cảnh phim ngôn tình?
Liễu Diệp vừa tức vừa luống cuống, giơ chân giẫm mạnh vào chân ông: "Buông ra, đồ tra nam!"
"Anh không phải, anh không buông, em đừng đi."
Liễu Diệp nghiến răng: "Em thấy người cần khám bác sĩ tâm lý là anh mới đúng."
Tạ Uyên ôm chặt bà, vùi mặt vào cổ bà, tình cảm dồn nén bao năm qua bùng nổ, khó mà kìm nén được.
"Em nói gì cũng được, chỉ cần đừng rời xa anh, A Đàn, đừng rời xa anh."
"Anh mặc kệ em là ai, em là của anh..."
Liễu Diệp hít sâu một hơi, nhìn đám nhân viên Duyệt Phương đang hóa đá.
Tô H kinh ngạc đến rớt cả mi giả.
Cuối cùng, Liễu Diệp không nỡ để Tạ Uyên mất mặt trước nhân viên, bèn hạ giọng: "Chuyện gì anh cũng nghe em hết, phải không?"
"Ừm."
Liễu Diệp kéo tay ông ra khỏi tòa nhà Duyệt Phương, đi đến bãi đậu xe dưới tầng.
Chỉ có ở đây mới yên tĩnh, không có người ngoài.
Tạ Uyên mở cửa chiếc Bentley, hai người ngồi vào, lúc này mới bình tĩnh lại.
"Anh có biết hôm nay anh mất mặt ở công ty thế nào không?" Liễu Diệp liếc xéo ông: "Lớn từng này rồi mà như trẻ con."
"Anh không để ý." Tạ Uyên nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, nhất quyết không buông: "Anh chỉ cần em."
"Em cứ tưởng anh là người chín chắn."
"Anh chín chắn nửa đời người, đồng thời mất đi nửa đời người. Ban đầu buông tay em, anh hối hận rất nhiều."
Tạ Uyên đặt tay bà lên lồng n.g.ự.c mình, khó khăn nói: "Mỗi đêm, ở đây luôn rất đau."
Liễu Diệp nuốt nỗi chua xót trong cổ họng: "Anh yêu A Đàn nhiều thật."
"Em chính là A Đàn."
"Em là Diệp Tử."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Uyên im lặng nắm tay bà, đặt lên môi hôn một cái: "Anh xin lỗi."
"Xin lỗi có tác dụng sao?"
Tạ Uyên buông tay bà, đến lúc này, lý trí mới dần trở lại. Ông thôi cưỡng ép bà: "Ngoài xin lỗi, anh không biết nên nói gì. Anh có thể để em đi. Chỉ cần khi em nghĩ đến anh, đừng ghét anh."
"........"
Liễu Diệp mang giày cao gót, đẩy cửa bước xuống xe, không ngoảnh đầu lại.
Tạ Uyên cúi đầu châm điếu thuốc, tay run lên, châm mãi không cháy.
Ông giận dữ ném bật lửa, đập mạnh khuỷu tay lên vô lăng.
Hôm nay ông... đúng là phát điên rồi.
Hoặc có lẽ đúng như Liễu Diệp nói, người nên đi khám bác sĩ tâm lý là ông mới phải.
Sao ông có thể làm tổn thương bà!
.......
Thế nhưng, hai phút sau, cửa xe đột ngột mở ra, Liễu Diệp mang theo vẻ giận dữ, ngồi trở lại vào xe.
Tạ Uyên ngẩng đầu, ngây người nhìn bà: "Diệp Tử."
Liễu Diệp nghiêng người tới, ôm lấy mặt ông, hôn ngấu nghiến, giọng giận dữ: "Có thể coi em là A Đàn."
"!"
"Nhớ kỹ, em là vì yêu anh, hy sinh một chút có đáng gì."
**
Cừu Lệ cảm thấy bệnh của mình hình như đang từ từ chuyển biến tốt hơn, cho dù Tiểu Vũ không ở bên cạnh anh, chỉ cần không cách quá xa quá lâu thì tri giác của anh có thể cảm nhận được rất nhiều.
Có điều anh chưa nói chuyện này với Khương Vũ, chút bệnh vặt này có lúc dùng để làm nũng ăn vạ rất có tác dụng.
Buổi tối, Tạ Uyên về nhà thấy Cừu Lệ mặc áo lông trắng, ngồi xếp bằng trên sofa chơi game, đi vớ hoa của Khương Vũ, trên bàn bày túi khoai tây và lon nước ngọt.
Thấy ông về, Cừu Lệ gọi một tiếng rất tự nhiên: "Ba."
Tạ Uyên cảm thấy trong nhà đúng là nuôi đứa con gái thêm một thằng con trai thật rồi.
Ông đi qua dọn túi đồ ăn vặt trên bàn, nói: "Bớt ăn mấy thứ rác rưởi này đi."
"Tiểu Vũ mua đấy ạ."
"Con không biết cản à?"
"Con cản rồi." Cừu Lệ nói: "Cho nên con mới ăn hết mấy thứ em ấy mua về, giờ em ấy đi mua nữa rồi."
"........"
Tạ Uyên sâu sắc cảm thấy, hai người này nhìn thì hai mươi tuổi rồi, chứ thật ra chính là hai đứa trẻ con.
Ông đặt hộp bánh trứng muối trước mặt Cừu Lệ, nói: "Đem về cho cậu đó, dì Liễu đích thân làm đấy, ăn đi."
Cừu Lệ buông tay cầm chơi game xuống, mở nắp hộp ra, thấy năm chiếc bánh nướng trứng muối vàng rộm.
"Cho con ạ?"
"Ừm, bản thân ba còn không nỡ ăn, đặc biệt đem về cho con đấy."