Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn

Chương 277: Cứu Lão Đại Phản Diện



Trình Dã nói: “Khỏi cần lo lắng, cảnh sát nói rồi, cậu ấy là con mồi gián điệp, là người có công lớn trong hành động lần này nên không bị phán xử. Có điều ăn một phát đạn, chưa biết sống c.h.ế.t ra sao.”

Sắc mặt Khương Vũ trắng bệch, cả người ngây ra.

“Giờ là lúc nào rồi mà ông còn dọa con bé hả.”

Khương Mạn Y đẩy Trình Dã một cái rồi nói: “Yên tâm đi Tiểu Vũ, cậu ấy không có nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là chân trái...... chắc mất rồi, bác sĩ nói phải ngồi xe lăn.”

Nghe nói anh không nguy hiểm tới tính mạng, Khương Vũ thở phào một hơi sau đó cơ khủng hoảng xông lên đầu, cô run giọng hỏi: “Chân trái..... mất rồi, là....... là bị tàn phế ạ?”

“Quả đúng là không phải con ruột nên không đau lòng mà.”

Tạ Uyên nghe không vào nữa, ông đi tới an ủi Khương Vũ: “Yên tâm, Tiểu Vũ, không có nghiêm trọng như vậy, chỉ bị trúng đạn ở đầu gối thôi, bác sĩ nói khả năng hồi phục rất lớn. Đừng lo lắng, ba nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu ấy giúp con, không để con ở bên người bạn trai bị tàn phế đâu.”

“.......”

Trình Dã: “Ông coi đây là sửa xe à, nếu sửa không được thì làm sao?”

Tạ Uyên: “Chỉ cần không tính tới giá cả, xe bị đụng nát cách mấy cũng sửa lại được.”

Trình Dã: “Lỡ như sửa rồi dùng không được thì sao?”

Tạ Uyên: “Thì đổi chiếc khác.”

Trình Dã: “Theo ý của tôi cũng nên đổi chiếc khác, thằng nhóc thối đó! Con gái chúng ta lặn lội tới làm lành với cậu ta, ngược lại cho cậu ta bản lĩnh....... thế mà dám chơi trò vô gian đạo!”

Khương Mạn Y nghe không vào nữa: “Hai người bớt nói hai câu được không, cãi suốt dọc đường rồi cũng nên ngừng một chút chứ!”

Trong lúc hai người ba cãi nhau thì Khương Vũ đã xuống giường mang giày thể thao đặt bên cửa: “Cừu Lệ đang ở đâu? Con muốn gặp anh ấy.”

Khương Mạn Y vội vàng đuổi theo: “À, giờ không tiện lắm đâu, hôm qua chúng ta tới phòng chăm sóc đặc biệt ở khoa xương khớp thăm cậu ấy nhưng ý tá cản lại không cho vào.”

“Con chỉ đứng ở ngoài nhìn một cái thôi là được.”

Khương Vũ ra khỏi phòng dứt khoát đi về phía thang máy.

Đúng lúc này điện thoại vang lên, là số điện thoại lạ gọi từ Hải Thành.

Khương Vũ bắt máy.

“Tiểu Vũ, tỉnh rồi à?”

Giọng nói quen thuộc trong điện thoại khiến quả tim nhấp nhô của cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Em tỉnh rồi...”

“Tính thời gian cũng nên tỉnh rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô dường như có thể tưởng tượng được dáng vẻ cúi đầu mỉm cười của người đàn ông trong điện thoại lúc này: “A Lệ, anh đang ở đâu, giờ em tới tìm anh.”

“Đừng tới.” Giọng nói thấp trầm của người đàn ông chậm rãi vang lên: “Tiểu Vũ, đầu gối của anh ăn một phát đạn.”

Mắt Khương Vũ đỏ lên, nói trong cơn đau lòng: “Là phòng chăm sóc đặc biệt ở khoa xương của bệnh viện thành phố đúng không? Em đi thang máy lên ngay.”

“Lúc trúng phát s.ú.n.g này, tên ngốc Hoắc Thương Lâm đó hắn cho rằng anh không đau thật, cho rằng bản thân bị thôi miên thật nữa kìa.”

Người đàn ông trong điện thoại vẫn cười, giọng nói thấp trầm trong trẻo rõ ràng: “Nhưng anh đau thật, cho dù Tiểu Vũ không ở bên cạnh anh nhưng anh vẫn đau tới tim muốn ngừng đập. Anh nhớ cả đời này của anh chưa từng đau như vậy, ngoài lần chia tay với Tiểu Vũ...”

“Em đi thang máy lên ngay!”

‘Ding’ một tiếng, cửa thang máy cách đó mười mét mở ra, người đàn ông vịn bên thang máy, một tay gian nan chống cơ thể, tay kia cầm điện thoại, chân trái được bó băng gạc dày quấn thạch cao cố định.

Cho dù bị thương nặng như vậy, nhưng muốn đi gặp bạn gái nên anh vẫn gắng thay chiếc áo sơ mi sạch sẽ cho mình, cài nút áo lên tới hạt nút cuối cùng trên cổ.

Sắc mặt anh trắng như tờ giấy, khóe môi khô tới bong da, anh cầm điện thoại khựng người nhìn cô gái trên hành lang.

“Anh muốn đau thêm chút nữa. Có lẽ anh sẽ càng có tư cách đứng lên....... đi từng bước tới trước mặt em. Sạch sẽ...... đi tới trước mặt em.

Khóe môi anh nở ý cười nhợt nhạt, đi ra khỏi thang máy gian nan vịn tường đi từng bước chậm rãi về phía cô.

“A Lệ à.......”

Nước mắt nóng bỏng lăn dài trên má, rơi xuống lách tách.

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt sáng sủa của chàng trai, da mặt trắng tới mức như có thể phát ra ánh sáng.

Ánh mặt trời chói chang, lớp sương mù bao phủ đáy mắt tối đen của anh đã lâu cuối cùng cũng được quét sạch.

Vĩnh viễn ấm áp lương thiện đi dưới ánh mặt trời.

Mà lúc này, điện thoại ‘ting’ một tiếng, là tin nhắn trong APP [Zhiguo].

Tin nhắn do [Cừu Lệ] ở tương lai gửi tới: “Tiểu Vũ, anh không sao rồi.”

Khương Vũ nhìn tin nhắn anh gửi tới, tay kiềm không được run lên, vui vẻ, mừng rỡ, nhẹ nhõm, cảm động và cuối cùng là bi thương........

Mọi cảm xúc cùng lúc dâng lên trong lòng, cô hết khóc lại cười rồi vừa khóc vừa cười.

Cuối cùng!

Cuối cùng cũng thay đổi được vận mệnh bị phán tử hình của anh.

Sau này sẽ tốt lên thôi, bọn họ rồi sẽ tốt lên thôi.