Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn

Chương 223: Cứu Lão Đại Phản Diện



Cô cũng nhận ra Cừu Lệ hồi lâu, lập tức cau mày thanh tú lại, mang theo mấy phần tủi thân, nhìn anh.

Hai người cách cửa sổ sát đất, nhìn nhau chăm chú hồi lâu.

Đối với Cừu Lệ, Khương Vũ thật sự thay đổi rất nhiều.

Sau khi học đại học có mấy tháng ngắn ngủi, cô phảng phất như rũ bỏ bộ lông xám của con vịt xấu xí, đã biến thành chú thiên nga trắng vươn cổ giương cánh chân chính.

Cô quá đẹp, đẹp đến làm cho anh phảng phất cho rằng đây là trong mộng.

Tự ti mặc cảm, không dám nhận nhau.

Cừu Lệ trong mắt Khương Vũ, cũng thay đổi rất nhiều.

Anh của quá khứ không bao giờ giao lưu với người khác, bên người lại tụ tập năm ba người bạn tốt, một đám nam sinh nói cười, khóe miệng anh cũng mang theo ý cười, hoàn toàn không còn bộ dáng độc lai độc vãng quái gở như quá khứ.

Khương Vũ dụi dụi mắt, trong lúc hoảng hốt còn tưởng mình nhìn nhầm.

Anh cắt mái tóc húi cua, nhìn đường nét, khí chất càng thêm lạnh nhạt cứng rắn, mặc áo thun màu đen và quần dài, da dẻ căng mịn ở cánh tay hiện lên màu vàng nhạt, bên trên còn mơ hồ có thể thấy được vết sẹo của quá khứ để lại.

Hai người cách kính, phảng phất như bị ngăn cách bởi hai giấc mộng khác nhau.

Cừu Lệ dời tầm mắt đi, bước chân lộn xộn, xoay người hoảng hốt rời đi.

Trong đoạn tình cảm này, anh là người chạy trốn, khi gặp lại hoàn toàn thay đổi, làm sao còn mặt mũi nhìn nhau.

Đi hơn mười mét, lại quay đầu lại, thiếu nữ phảng phất thật sự chỉ xem anh như là một giấc mộng, cô nằm nhoài bên cửa sổ trên quầy bar, ngủ thiếp đi như là chợp mắt vậy.

"...."

Cừu Lệ cuối cùng vẫn không có cách nào để cô lại một mình nơi này, anh sải bước quay lại quán bar, đi đến bên người Khương Vũ.

Trên bàn có mấy ly cốc-tai rỗng, cô gái nửa mê nửa tình nằm sấp, ngơ ngác nhìn hộp thủy tinh âm nhạc trong tay, xuất thần.

Hộp âm nhạc tí tách vang lên giai điệu Hồ thiên nga lanh lảnh, thiếu nữ ba lê thủy tinh xoay tròn tròn, từng vòng lại từng vòng, kéo cô vào nơi sâu nhất của mộng cảnh.

Tay Cừu Lệ rơi trên vai cô, nhẹ như lông chim, nhưng thân hình mẫn cảm của Khương Vũ hơi co lại, phòng bị quay đầu nhìn anh một cái.

Khuôn mặt anh tuấn quen thuộc đã nhớ nhung vô số lần trong đầu, làm cho cô có chút không dám tin, nhìn vào anh xác nhận lần nữa: "A Lệ?"

"Ừ."

Cừu Lệ nhìn thấy trên bàn còn có hộp thuốc lá, da đầu có chút đau: "Học được từ lúc nào?"

Khóe miệng Khương Vũ miễn cưỡng giương lên, thuần thục lấy một điếu t.h.u.ố.c lá dành cho nữ vị chanh từ trong hộp ra, bỏ vào miệng, sau đó dùng một chiếc bật lửa chạm khắc tinh xảo đáng yêu, châm lửa.

"Anh đoán đi?"

"Khương Vũ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô ngoảnh mặt làm ngơ với phẫn nộ đột ngột của anh, hút một ngụm, đưa điếu thuốc nhỏ dài dính son môi đến bên miệng Cừu Lệ.

"Mùi vị không tồi, anh thử xem."

Cừu Lệ tuy rằng cảm thấy rất hoang đường, nhưng vẫn không nhịn được mê hoặc, đầu lưỡi l.i.ế.m son môi trên đầu điếu thuốc.

Mùi vị... Đúng là không tồi.

Hút vào có mùi thanh mát của chanh, cũng may nicotin không nhiều.

Vô số lần tưởng tượng ra cảnh gặp lại nhau trong đầu, nhưng là tuyệt đối không ngờ rằng sẽ là tình huống như bây giờ.

Khương Vũ tựa như say không nhẹ, lấy thuốc từ trong miệng anh ra, đặt lên bên môi đỏ bừng của mình.

Cừu Lệ rất không khách khí kéo điếu thuốc ra, trực tiếp dùng tay dập tắt.

"Xì" một tiếng, anh tựa như không đau không ngứa.

"Khương Vũ, em đang làm gì biết không?"

Khương Vũ nhả ra ngụm khói cuối cùng, phả vào mặt thiếu niên, sau đó vỗ vỗ gò má anh, khánh khách nở nụ cười: "Học anh nha, ngốc nghếch."

Cừu Lệ cầm hộp t.h.u.ố.c lá trên bàn, vò thành một nắm, sắc mặt trầm thấp siết chặt cô gái rời đi.

"Này, rượu của em còn chưa uống xong đâu, một ly rất đắt đấy."

Khương Vũ giãy giụa còn muốn quay lại lấy rượu, Cừu Lệ cầm ly rượu tam giác lên, uống hết chất lỏng còn dư lại non nửa chén, đặt mạnh xuống bàn, sau đó léo cô gái ra khỏi quán bar.

Gió thu lành lạnh thổi trên mặt, gò má hai người đều rất đỏ.

Con ngươi đen lánh của Cừu Lệ mang theo tức giận ngày càng nồng đậm, tức giận này lại không thể trút lên cô, chỉ có thể ổn định tâm tình của mình, khắc chế nói: "Một mình đến quán bar uống thành thế này, gặp người xấu thì làm thế nào?"

"Em đã gặp người xấu nhất rồi, đó chính là A Lệ."

".............."

Cừu Lệ đỡ vòng eo tinh tế mảnh khảnh của cô, đỡ cô đi về phía cuối hẻm nhỏ: "Đưa em về khách sạn."

"Rốt cuộc anh có phải là A Lệ không?" Khương Vũ dừng bước chân, nâng mặt anh, tỉ mỉ mà hình dung: "Anh không phải, tôi không đi với anh."

Cừu Lệ nhìn con mắt m.ô.n.g lung ánh nước của cô gái, hỏi: "Bây giờ nhận ra rồi chứ?"

"Không, anh có ba cái đầu xoay xoay, tôi không nhìn rõ cái nào cả."

"............"

Khương Vũ nhìn anh chằm chằm tỉ mỉ quan sát anh một phút, dùng ánh mắt miêu tả lại ngũ quan mặt mày của anh, Cừu Lệ rất nhẫn nại, để cô từ từ nhìn ----