Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn

Chương 168: Cứu Lão Đại Phản Diện



Nhưng tình cảm mà ông ta dành cho Khương Vũ lại không phải tình yêu nam nữ, mà giống như tình cảm yêu thương của cha chú trong nhà dành cho con cháu mình hết mực quan tâm thì đúng hơn.

Sự kiện học bổng lần trước, Cừu lệ chắc chắn Tạ Uyên đã âm thầm tương trợ phía sau.

Cho nên anh cảm thấy rất kỳ quái, Tạ Uyên chiếu cố anh như thế,... nếu nói là “tình địch” chẳng bằng nói là yêu ai yêu cả đường đi. Anh thật sự đoán không ra suy nghĩ của Tạ Uyên.



Sắc trời dần tối, màn đêm buông xuống.

Rất nhanh, hàng ngàn lightstick sáng lên chiếu rọi khắp khán đàn, nương theo âm nhạc cuồng nhiệt, Trình Dã trong trang phục theo phong cách cyberpunk từ từ xuất hiện trên sân khấu.

Theo tiết tấu âm nhạc sôi động, bắt tai, ông ta cùng những vũ công mặc trang phục người ngoài hành tinh, khai mạc concert bằng ca khúc mang đậm âm nhạc điện tử cuồng nhiệt. Cả sân khấu được hâm nóng. Khán giả điên cuồng hò hét cái tên Trình Dã.

Trong giây phút Trình Dạ lộ diện, Khương Vũ không kìm nổi tâm tình kích động, đứng bật dậy, cùng đám fan hâm mộ bên dưới reo hò ầm ĩ.

Khách biệt duy nhất chính là: Đám fan hét “Anh ơi”, “Chồng yêu”, “Oppa”...thì Khương Vũ gào khản giọng: “Ba ba”, “Ba là số 1”, “Ba đẹp trai nhất hành tinh.”

Khóe miệng Cừu Lệ co quắp, không nói nổi, lắc đầu, lầu bầu: “Trước khi xác định chắc chắn, em vẫn nên… khắc chế cảm xúc một chút.”

Có lẽ khát vọng có ba bao năm nay bùng lên quá mạnh mẽ, Khương Vũ căn bản không cách nào bình tĩnh, lý trí được. Người đàn ông tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu kia, người mà cô mong ngóng bao năm, hiện tại đang gần cô đến vậy, không những còn sống khỏe mạnh, mà …

Đó chính là người cha cô chờ đợi bao năm, là khát vọng cháy bỏng từ thuở nhỏ - ba cô!

“Đó chính là ba em. Chắc chắn.”

Khương Vũ lay lay bả vai Cừu Lệ: “Anh nhìn em có giống ông ấy không?”

Cừu Lệ liếc nhìn người đàn ông anh tuấn trên sân khấu, thuận miệng nói: “Xét về tướng mạo, anh thấy lão Tạ Uyên kia so so với ông ta còn giống em hơn.”

Buổi Concert kết thúc, Tạ Uyên gọi cho Khương Vũ một cuộc điện thoại, hỏi thăm ---

“Đêm nay có một bữa tiệc, Trình Dã cũng ở đây, có muốn cùng thần tượng ăn một bữa cơm không, chú sẽ sắp xếp.”

Khương Vũ vốn đang sầu muộn, cho dù đã đến buổi Concert, nhưng muốn trò chuyện cùng Trình Dã, trên cơ bản là khó hơn lên trời.

Hiện tại chú Tạ Uyên đột nhiên trao cơ hội này cho cô, Khương Vũ đương nhiên rất vui vẻ.

“Chú Tạ, thật sự có thể ạ? Thế này có gây bất tiện gì cho chú không?”

“Không. Chú sẽ an bài, đợi lát nữa sẽ có xe đến đón cháu.”

“Chú Tạ, chú là tốt nhất.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cúp điện thoại xong, Khương Vũ nhìn sang Cừu Lệ bỗng nhiên có chút sầu muộn.

“Bạn trai à, sao giờ, em cảm giác làm thế này có chút có lỗi với chú Tạ. Chú ấy muốn theo đuổi mẹ em, nhưng hiện tại em rõ ràng đang cực lực tác hợp cho ba và mẹ.”

Cừu Lệ xoa xoa tóc của cô, trầm ổn nói: “Tạ Uyên có lẽ muốn làm ba em, nhưng ông ấy tuyệt đối không có ý định cưới mẹ của em.”

“Sao anh biết?”

Cừu Lệ chỉ vào mắt mình, thản nhiên đáp: “Nhìn ra được.”

Khương Vũ nhớ đến kiếp trước anh chính là bác sĩ thôi miên nổi tiếng nhất Trung Quốc, bất kể là bí mật của ai, cho dù chôn giấu sâu bao nhiêu, đều không qua được mắt anh.

Nếu như không phải bời vì cái c.h.ế.t của Hoắc Thành, anh đã có một tương lai phong quang vạn dặm.

“Vậy chắc chắn anh nhìn lầm rồi.” Khương Vũ cực kỳ vững tin nói: “Nếu chú Tạ Uyên không muốn theo đuổi mẹ em, thì hà cớ gì chú phải đối tốt với em như vậy.”

Cừu Lệ không muốn tranh luận với cô, che chở cô chen ra khỏi dòng người đông đúc, đến cửa lớn.

Bên đường, xe Tạ Uyên phái đến đã đợi sẵn bên đường từ lâu.

Khương Vũ và và Cừu Lệ lên xe, lái xe đưa hai người đến thẳng nhà hàng Hải Thành.

Nhà hàng Hải Thành mặc dù không phải nhà hàng cao cấp nhất Hải Thành nhưng là nơi giới kinh doanh và chính trị thường xuyên chọn để chiêu đãi đối tác, khách hàng quan trọng, cũng. Nơi này không mở cửa cho khách hàng phổ thông.

Bởi vậy đây là nơi có tiền chưa chắc đã vào được.

Tạ Uyên đứng trước cửa chính nhà hàng Hải Thành, tự mình mở cửa xe cho Khương Vũ, đón cô xuống.

“Cháu mệt không? Cần nghỉ ngơi một chút mới đi ăn không?”

“Chú Tạ, cháu không mệt.”

“Vậy chúng ta lên luôn nhé, thần tượng của cháu đã đến rồi, muốn ký tên chụp ảnh đều không thành vấn đề.”

Khương Vũ nhanh chóng kéo tay cậu thiếu niên trầm mặc phía sau, hớn hở giới thiệu: “Chú Tạ, đây là bạn trai cháu, Cừu Lệ, trước đó… chú cũng gặp anh ấy rồi.”

Tạ Uyên nhàn nhạt đánh giá Cừu Lệ một chút, loại ánh mắt dò xét, soi mói kia khiến Cừu Lệ có cảm giác như ông bộ vợ đang xét nét con rể.

Khương Vũ vội vàng thấp giọng gọi nói: “Anh mau chào chú đi.”

Cừu Lệ mặc dù chẳng tình nguyện chút nào, nhưng vẫn phải miễn cưỡng nói: “Chào chú Tạ.”