Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn

Chương 165: Cứu Lão Đại Phản Diện



Qua một lúc, Cừu Lệ trầm giọng nói: “Tiểu Vũ, cả đêm qua anh không ngủ được chút nào.”

Khương Vũ nhìn anh, anh cúi đầu, đá văng hòn đá nhỏ dưới chân, trong mắt ẩn hiện một tia đau thương: “Anh đã từng trải qua những ngày tháng rất tồi tệ, nhưng chỉ cần nghĩ tới những chuyện như thế cũng từng xảy đến với em, tim anh như muốn nứt ra...”

“Cừu Lệ.”

“Nhưng em không nói gì cả.” Lúc này anh mới ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cô, giọng nói có phần kìm nén: “Là muốn bóp c.h.ế.t tim anh có phải không?”

Câu nói của anh gõ thẳng vào lòng Khương Vũ, âm vang trong đầu cô.

Chưa từng có người đàn ông nào đau lòng vì cô như thế cả.

“Cừu Lệ, rồi có một ngày em sẽ nói anh cho anh nghe tất, nhưng hiện tại, thực sự không thể.” Khương Vũ chân thành nói: “Em muốn một tương lại có anh bên cạnh, lời này là thật lòng.”

Cừu Lệ biết, cô đã không muốn nói, có ép hỏi cũng chẳng có kết quả.

Anh đáp: “Hôm nay không cãi nhau nữa.”

Tạm gác những chuyện này lại, trước mắt hai người còn có việc quan trọng cần giải quyết, sau này giữa họ còn có rất nhiều thời gian.

“Vậy anh đừng giận nữa nhé.” Khương Vũ thử lại gần anh một lần nữa, dịu dàng chạm lên mu bàn tay anh: “Không giận nhé?”

Cừu Lệ quàng tay qua vai cô, kéo cô vào lòng rồi đặt xuống trán cô một cái hôn xót xa: “Có anh bảo vệ em.”

Mà trong khoảnh khắc đôi môi anh chạm lên trán cô, cảnh tượng trước mắt Khương Vũ bỗng dưng vỡ vụn---

Hai tay cô dính đầy máu, con d.a.o nằm lăn lóc trên sàn nhà, bên cạnh cô là một cỗ thi thể, một t.h.i t.h.ể chi chít lỗ thủng...

Người đàn ông bên cạnh nắm chặt bàn tay nhuốm m.á.u của cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay, kiên định mà quyết tuyệt.

Cùng lúc đó, bên tai là tiếng còi inh ỏi của xe cảnh sát.

Lúc anh ta bị cảnh sát hình sự bắt đi còn quay lại mỉm cười với cô, môi mấp máy nói---

“Có anh bảo vệ em.”

Đây là...?

Những hình ảnh này, Khương Vũ chưa từng trải qua, thế nhưng sự bi thương thấu tận tâm can đó lại khiến cô không cầm được nước mắt.

Chân thực như thế, chân thực như thể chính mình từng trải qua.

Cừu Lệ thấy Khương Vũ khóc, nhíu mày nói: “Em khóc cái gì?”

“Em không biết, cảm thấy anh vừa rồi... rất đau lòng.” Khương Vũ sụt sịt, giọng run rẩy: “Giống như anh vẫn luôn ở bên bảo vệ em... vẫn luôn ở bên...”

“Cô ngốc.” Khương Vũ dùng tay áo lau giọt nước mắt vương trên khóe mắt cô: “Sắp gặp được ba rồi, đừng để nước mắt làm lem trang điểm.”

“Ừm!”

Khương Vũ gật đầu thật mạnh, thế nhưng không hiểu sao vẫn chưa thể khống chế được tuyến lệ của mình.

Nước mắt cô rơi như mưa, từng giọt từng giọt thi nhau lăn xuống, trái tim như bị nổi buồn nuốt chửng.

Cừu Lệ thấy cô như thế, tay chân bắt đầu luống cuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không nghĩ tới mình mới giận dỗi có một lần đã làm cô khổ sở đến mức này: “Em đừng khóc nữa mà, nếu cảm thấy khó chịu thì cứ đánh anh đi.”

“Em không đánh anh, bạn trai, cho em... cho em ôm anh một lát.”

Khương Vũ ngồi xổm trên mặt đất, tay ôm ghì lấy anh. Cừu Lệ cũng ngồi xuống theo, mặc cho cô gái nhỏ áp sát vào cổ mình.

“Quỷ khóc nhé.” Anh xoa lưng cho cô, tim như vò nát: “Rốt cuộc là sao em lại khóc?”

“Anh nói sẽ bảo vệ em.”

“Anh nói sai sao?”

“Bảo vệ cả anh nữa ấy, đồ khốn.”

“...”

“Được, anh là đồ khốn.”

Vì để dỗ Khương Vũ, nói gì Cừu Lệ cũng nhận hết: “Tiểu Vũ nhà chúng ta ngoan như thế, là anh khốn nạn, còn nổi giận với Tiểu Vũ nữa.”

Khương Vũ lau hết nước mắt lên áo anh, mũi đỏ ửng, hốc mắt cũng phiếm hồng, chủ động ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Lần này, Cừu Lệ không chủ động tấn công như trước, anh chậm rãi hưởng thụ ân huệ mà cô gái nhỏ ban tặng cho mình.

Khương Vũ ôm chặt anh, giọng nghẹn ngào: “Anh nhất định phải sống tốt, vĩnh viễn không được bỏ rơi em.”

“Trừ khi anh c.h.ế.t đi.”

“Chết cũng không được.”

Anh l.i.ế.m giọt nước mắt đọng lại bên khóe môi cô, khẽ cười, đáp: “Anh hứa.”

Khương Vũ ngồi trên bậc cầu thang, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.

Những hình ảnh vừa lóe lên trong khoảnh khắc đó, thực sự chưa từng xảy ra, hẳn chỉ do cô tưởng tượng ra thôi. Kiếp trước cô còn không quen Cừu Lệ, còn thấy tin tức anh bị bắt trên TV...

Giữa hai người họ không có bất kỳ ràng buộc nào.

Có thể vì kiếp này hai người nảy sinh tình cảm, nên cô mới tưởng tượng ra những chuyện không có thật như thế.

Bỗng nhiên cảm thấy mình... rất ngu xuẩn.

Vì một câu chuyện không tồn tại mà khóc như Hoàng Hà vỡ đê, mất mặt c.h.ế.t đi được!

Khương Vũ lấy gương ra, chỉnh lại lớp trang điểm đã nhòe gần hết trên mặt mình, chán nản nói: “Thôi xong, sao có thể mang cái khuôn mặt như quỷ thế này đi gặp ba được?”

“Còn trách ai được hả, cô nhóc mau nước mắt?”

“Trách anh!”

“...”

“Ừ, tại anh.”

Cừu Lệ cầm khăn ướt lau sạch mặt giúp cô, rồi lấy túi đồ trang điểm ra, thử dặm lại giúp cô: “Lát nữa gặp ba rồi, đừng để ông ấy biết em khóc.”