Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn

Chương 139: Cứu Lão Đại Phản Diện



Nhậm Nhàn nhìn đồng hồ, nói: “Vậy tôi đi trước, chúc em sớm ghi tên bảng vàng.”

“Cảm ơn…”

Trong khoảnh khắc khi mà bà chuẩn bị ra khỏi phòng học, Cừu Lệ bỗng nhiên gọi với bà lại: “Cái đó….”

Nhậm Nhàn xoay người, mỉm cười hỏi: “Còn việc gì à?”

Một tiếng “MẸ” tắc nghẹt nơi yết hầu, nhìn khuôn mặt hòa ái dễ gần của người mẹ mình luôn cất giấu trong tim… Anh cuối cùng….

Vẫn rút lui.

Mẹ hoàn toàn không nhớ anh chút nào cả.

Hiện tại cuộc sống của bà rất tốt…

Chỉ là anh, … không có tốt như vậy.

“Em chỉ muốn nói, hẹn gặp lại, cô Nhậm.”

“Tạm biệt.”

Nhậm Nhàn mỉm cười rời đi, chỉ lưu lại mình anh đứng lặng trong lớp học thênh thang.

Gặp được mẹ vốn phải là một sự kiện đặc biệt vui vẻ, nhưng không biết vì sao, Cừu Lệ không cao hứng nổi.

Có một loại cảm giác thất thố, trống rỗng bao lấy tâm hồn anh.

Nhiều năm như thế, mẹ phải chăng sẽ ngẫu nhiên nhớ tới mình?

Dù chỉ là một thoáng thôi.

Nhưng, vì sao chưa từng đến tìm mình?

Sân trường đại học Bắc Thành trồng rất nhiều hoa anh đào, lúc này đang vào mùa hoa anh đào nở rộ, trong trường ngập tràn sắc hoa, thi thoảng một cơn gió nhẹ thoảng qua khiến cơn mưa hoa rả rích không ngừng.

Cừu Lệ trở lại khoa nghệ thuật lần nữa, Khương Vũ đã phỏng vấn xong đang đợi anh, thậm chí đã đợi được khá lâu.

Anh tìm thấy cô dưới một gốc anh đào lớn.

Thiếu nữ ngồi trên mặt đất, đầu ngón tay trắng nõn tinh tế nhặt một vốc cánh hoa, một tay khác cầm điện thoại say sưa chụp ảnh.

Một làn gió thổi qua, cơn mưa hoa ập xuống, vương vãi trên suối tóc, trên bờ vai, trên khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần của cô.

Qua cam trước điện thoại cô thấy được Cừu Lệ đang đứng sau lưng. Khương Vũ lập tức xoay người, nhoẻn miệng cười với anh.

Khoảng trống hiu quanh trong tim Cừu Lệ cứ thế được lấp đầy bởi thứ ánh sáng ấm áp mang tên Khương Vũ.

Khương Vũ ném cánh hoa xuống, chạy như điên về phía Cừu Lệ, nhảy thẳng vào lồng n.g.ự.c anh.

“Qua rồi!! Em thành công rồi!! Thầy cô nói chỉ cần điểm văn hóa qua mức trung bình là sẽ được tuyển thẳng.”

Cừu Lệ vững vàng đón được cô, bị tâm tình vui vẻ của cô lây nhiễm, thuận thế bế cô lên, mỉm cười ---

“Lợi hại quá.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khương Vũ ôm cổ anh, đáy mắt ngập tràn tinh quang rực rỡ: “Học đại học cùng nhau, thì sau này khả năng có muốn rời xa cũng không được đâu. Tiếc thay. Cừu Lệ đời này anh không có cơ hội quen biết cô gái khác ngoài em rồi.”

Cừu Lệ nhìn khuôn mặt ôn nhu, diễm lệ gần trong gang tấc, bật cười: “Có chị Vũ ở bên em trai sẽ vui vẻ chịu đựng sự thiệt thòi này.”

“Thật biết nói chuyện. Cộng điểm thanh lịch.”

“Chị à chị nặng quá đó.”

Khương Vũ bĩu môi, từ trên người anh nhảy xuống, hờn dỗi xoay người, mặc kệ anh.

Cừu Lệ đuổi kịp cô, im lặng nắm tay Khương Vũ, cùng cô chậm rãi đi dưới hàng anh đào rực rỡ.

Khương Vũ nhìn anh như có tâm sự, liền hỏi: “Anh vừa đi đâu?”

“Đi dạo khắp nơi, thuận tiện nhìn xem chất lượng nhan sắc nữ sinh viên đại học thế nào, xem xem đến cùng bản thân đã bỏ qua những phong cảnh nhân gian mỹ miều ra sao?”

Khương Vũ hất tay anh ra, nói: “Vậy anh xem rồi có phải cảm thấy cực kỳ hối hận đúng không?”

“Hoàn toàn chính xác, Haizzz ra mình đã bỏ qua nhiều cảnh đẹp nhân gian như thế. Nhưng mà không hối hận.” Cừu Lệ nghiêm túc nói: “Trong mắt anh, Tiểu Vũ, em chính là phong cảnh đẹp nhất đời này.”

Khương Vũ dừng lại, che mặt nở nụ cười, ghét bỏ đẩy anh ra: “Sến c.h.ế.t được. Mấy lời tỏ tình sến sẩm này sao anh nói được nghiêm túc quá vậy…”

Cừu Lệ có chút xấu hổ khi thấy cô cười mình, bước nhanh đuổi theo sau lưng cô: “Đừng cười nữa.”

Khương Vũ xoay người lại, mặt mày cong cong, dung nhan rực rỡ, tươi tắn như một trái đào khiến người khác vừa thấy đã tan chảy.

Cừu Lệ thấy cô vẫn còn muốn trêu chọc mình, hai má đỏ ửng, bước nhanh tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Không cười nữa.”

“Không nghe…”

Cừu Lệ không biết nên làm thế nào cho phải, dùng sức ôm chặt cô vào ngực, trầm giọng uy hiếp: “Em còn nói nữa.”

“Tiểu Vũ em chính là….”

Lời còn chưa dứt người con trai đã cúi xuống khóa chặt cánh môi cô bằng chiếc hôn mãnh liệt.

Khương Vũ mở to hai mắt, nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc vẫn chưa hết hoàn hồn.

Thiếu niên dùng sức hôn cô, động tác có chút dữ dằn khiến cánh môi thoáng nhói lên.

Hai vành tai Khương Vũ nóng lên, vệt đỏ hồng từ hai má lan lên cả vành tai.

Cô vô thức dùng tay đẩy anh.

Nhưng mà chẳng có chút tác dụng nào cả, ngược lại càng thành công trêu chọc tâm tình đối phương.

Anh mở to hai mắt, ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn vào đáy mắt cô, khiến cho cô chỉ có thể nhìn anh.

Trong mặt hồ mênh mông, sâu thẳm ấy Khương Vũ thấy được những cơn sóng cảm xúc mãnh liệt trào dâng.

Vẫn là… không nên… tùy tiện đùa người này.

Khương Vũ chống hai tay lên n.g.ự.c anh, vất vả lắm mới thoát khỏi cái ôm đầy chiếm hữu, cô nhỏ giọng lầu bầu: “Anh cắn bị thương em rồi nè.”