Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn

Chương 131: Cứu Lão Đại Phản Diện



Hoắc Thành hung dữ đáp: “Ông đây chưa g.i.ế.c thằng đó là may rồi, lần sau còn để tôi gặp lại, tên đó c.h.ế.t chắc.”

“Sau này trò tuyệt đối không được nói lời này nữa!” Thầy chủ nhiệm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Lần này nhà trường vì nể mặt Hoắc Tổng mà ép chuyện này xuống, nếu như trò còn gây âm ĩ thêm lần nữa, trường cũng không bảo vệ được trò đâu.”

Hoắc Thành lạnh lùng chế nhạo: “Chẳng qua chỉ là một thằng nhãi nhà nghèo, cho dù c.h.ế.t thì sao, ba tôi đều có thể ém gọn tất cả.”

“Haizzz, cứ thế đi. Nhà trường sẽ tìm em học sinh kia nói chuyện, tốt nhất có thể hòa giải bằng bồi thường.”

“Tiền?” Hoắc Thành kích động nói: “Ông đây một phân tiền cũng không cho thằng rác rưởi đó.”

“Là trò động thủ đánh người trước, trò ấy không hề đánh lại, chẳng lẽ tiền thuốc men của người ta trò cũng không bồi thường.”

“Cái mẹ gì tiền thuốc men, đúng là nằm mơ.” Hoắc Thành đứng lên, nói: “Tôi cho máy người một đề nghị, tốt nhất là tìm cách đuổi học thằng đó càng nhanh càng tốt, chỉ cần tên rác rưởi đó quấn xéo, tôi tuyệt đối không tìm nó gây phiền phức, như thế trường học cũng được thái bình.”

“Trò… trò….”

“Trò cái gì mà trò, hay phải để ba tôi tự gọi điện cho mấy người.”



Khương Vũ đứng trước cửa phòng giáo vụ toàn thân lạnh băng, nhìn kẻ ngang ngược, càn rỡ không coi ai ra gì kia, trong đầu liên tiếp hiện lên những đoạn hình ảnh ngắn ngủi, không rõ ràng sặc mùi m.á.u tanh và uất hận.

Như thể người kiếp trước g.i.ế.c c.h.ế.t Hoắc Thành không phải Cừu Lệ mà chính là cô.

Cô cầm dao, từng nhát từng nhát c.h.ế.t lặng đ.â.m vào t.h.i t.h.ể đã lạnh băng của Hoắc Thành, mặt không biểu cảm.

Máu tươi phun lên mặt cô, cô cũng kệ, sự phẫn hận và tủi hờn nhiều năm tích tụ thời khắc này đều tan biến.

Chỉ có cái c.h.ế.t mới có thể giải phóng tất cả.

Có lẽ quá mức căm hận, trong đầu Khương Vũ mới có thể hình dung ra những tình tiết ghê rợn này.

Nếu được, cô hận không thể chính tay đ.â.m c.h.ế.t tên đốn mạt Hoắc Thành, tự tay kết thúc mạng sống của hắn ta.

Khương Vũ xoay người rời đi, đi được vài bước nhịn không nổi quay đầu nhìn hắn ta một cái, vô cùng tỉnh táo, lạnh lùng nói: “Nếu có cơ hội, tôi sẽ đích thân đ.â.m c.h.ế.t anh.”

Khương Vũ vội vàng chạy đến bệnh viện công, cô gặp được Cừu Lệ ở lầu hai, khoa ngoại.

Anh ngồi ở hàng ghế dài bên hành lang, trên người vẫn mặc bộ đồng phục dính máu, cong cong người dường như đang nghỉ ngơi.

Đến gần trên tay anh vẫn còn cầm một cuốn sổ cầm tay ghi nhớ từ mới chăm chú học.

Khương Vũ ngồi xuống đưa tay nhẹ nhàng sờ lên khóe miệng đang dán băng cá nhân của anh, động tác của cô rất đỗi dịu dàng, nhẹ đến độ như thể sợ làm đau thiếu niên này.

Trong lòng như có 100 mũi kim hung hãn đ.â.m vào cực kỳ khó chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thật sự xin lỗi.” Trong giọng nói đầy vẻ áy náy.

Cừu Lệ rời mắt khỏi sổ từ vựng, nhìn về phía cô, nhàn nhạt nói: “Có gì mà phải xin lỗi?”

Đôi mắt Khương Vũ đỏ ửng lên, quật cường đáp: “Chỉ là muốn xin lỗi anh.”

Cừu Lệ khẽ cười một cái, nghiêng người tựa vào cô, dịu dàng nói: “Là anh cố ý gây chuyện, chẳng liên quan gì đến em cả.”

Khương Vũ vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc từ vài đoạn ký ức vụn vặt đầy m.á.u và nước mắt, không biết vì lý do gì ký ức kiếp trước giống như có một mối quan hệ vô cùng vi diệu với anh.

Nhưng khi đó, cô chỉ đứng xa xa nhìn anh vài lần, căn bản chẳng biết người người đàn ông đó là ai.

Một xúc cảm bi thương vô vạn xâm nhập vào tim cô, Khương Vũ mím môi, từng giọt nước mắt ấm áp rơi trên mu bàn tay anh.

Cừu Lệ cẩn thận áp hai tay nâng khuôn mặt đẫm lệ lên, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi khóe mắt đã ướt nhòe, ôn nhu hỏi: “Khóc cái gì?”

“Em giống như là đã yêu anh… rất lâu rồi.”

Cừu Lệ bị chữ “Yêu” này hoàn toàn đánh gục.

Khương Vũ tựa vào cánh tay anh, khàn khàn nói: “Em đúng là vô dụng.”

Cừu Lệ đặt tay lên mu bàn tay cô.

“Kết quả chụp CT sao rồi?”

“Ừm, không có việc gì.”

“Cho em xem chút.”

“Không cần, bác sĩ nói không có việc gì.”

Khương Vũ ngẩng đầu nhìn anh: “Có phải anh không làm CT?”

Một lần làm xét nghiệm CT mất hơn mấy trăm, huống chi cô giáo phòng y tế đề nghị Cừu Lệ làm xét nghiệm đầu, n.g.ự.c bụng, gần như là kiểm tra toàn diện…

Cừu Lệ căn bản không có nhiều tiền như vậy.

Khương Vũ lôi kéo anh, muốn dẫn Cừu Lệ đi kiểm tra. Cừu Lệ cố chấp nói: “Thân thể anh thế nào anh là người rõ ràng nhất, không cần thiết phải làm kiểm tra. Anh cảm thấy rất khỏe.”

“Không phải anh nói là mỗi lần bị đánh đều không có cảm giác à? Vạn nhất vỡ lá lách hay bị gãy xương sườn, anh cũng đâu biết, vì không có cảm giác… Đây là đang làm tổn thương chính mình đó.”

Cừu Lệ dừng bước, trầm giọng đáp: “Có cảm giác, rất đau.”

Khương Vũ không hiểu nhìn anh.