Lão Bá, Ngài Tìm Nhầm Cửa Rồi

Chương 11



Tháng tiếp theo, Tiêu Hoằng Phi dẫn theo Lệ Nương và năm đứa con, cặm cụi làm lụng trong nhà ta, ngày nào cũng mệt đến nỗi chẳng còn sức mà nói chuyện với ta, ta được đà thảnh thơi sung sướng.

 

editor: bemeobosua

 

Tuy nhiên, hắn quả thực có sức hút cá nhân, rất nhanh đã kết giao huynh đệ với mấy tên gia nhân trong phủ. Hắn bắt đầu dò la xem những thứ quý giá nhất trong phủ ở đâu, ví dụ như của hồi môn của ta.

 

Vào một đêm đen như mực, gió gào thét, cái hòm của hồi môn lớn nhất và nặng nhất đặt trong sân đã bị t/rộm đi. Đồng thời mất tích còn có Tiêu Hoằng Phi, Lệ Nương và năm đứa trẻ.

 

Nha hoàn vội vàng xông vào phòng ta: “Phu nhân, làm sao bây giờ ạ, có cần đi báo quan không?”

 

Ta vung tay: “Đương nhiên phải báo chứ! Nói với quan phủ rằng hàng xóm nghèo từ quê ra của Tiêu gia, đã tr/ộm của ta nguyên một hòm của hồi môn, ta tính sơ sơ, khoảng vạn lượng vàng đó.”

 

Nha hoàn vội vàng bịt miệng ta: “Phu nhân, chúng ta làm vậy có bị coi là tống tiền không ạ?”

Ta hạ giọng: “Sợ gì chứ? Dù sao cũng chẳng ai biết trong hòm đó đựng cái gì, ngươi cứ thế đi báo quan. Cả thiên hạ đều biết sáu người bọn họ mang theo vạn lượng vàng, động vào ta không được thì chẳng lẽ không động vào họ được sao? Cũng tiện cho khỏi cái cảnh suốt ngày lởn vởn trước mặt ta.”

 

Nha hoàn lúc này mới vỡ lẽ, vội vàng dẫn theo một bảo tiêu, đến quan phủ báo án.

Bên ngoài chiếc hòm của hồi môn, ta đã khóa chặt chín lần chín tám mốt cái khóa to, chiếc hòm đó không phải bằng gỗ mà là đặc biệt dùng loại kim loại rất chắc chắn.

 

Ta thật sự rất mong chờ. Một nhà bảy miệng cõng cái hòm của hồi môn của ta chạy trốn khắp nơi. 

 

Khi đường cùng, nghe nói là vạn lượng vàng, lại vực dậy tinh thần. Khó khăn lắm mới cạy được hòm ra, phát hiện bên trong là bài vị Tiêu gia, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.

Nhân lúc chúng nó chạy trốn, ta cũng nên dọn hành lý mà chuồn êm thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

15.



 

Từ dạo ấy, ta không còn nghe bất kỳ tin tức nào về Tiêu Hoằng Phi, năm đứa trẻ thiên tài kia cũng chẳng phát huy được tác dụng gì. Cái gì mà Tể tướng tương lai, Tướng quân tương lai, Đệ nhất mỹ nhân tương lai, tất cả đều tan biến.

 

Giờ đây, ta đang nằm dài trên chiếc ghế bập bênh trên boong tàu, hai lát dưa chuột đắp trên mắt.

“Này, nha đầu kia, ngươi thật sự không định tìm thêm một phu quân sao?” Giọng huynh trưởng vang lên từ phía trên đầu ta.

 

editor: bemeobosua

 

Ta duỗi người vươn vai, thở dài một hơi, hít hà mùi hương tự do của biển cả.

“Tìm gì mà tìm, huynh không nghĩ là muội sẽ quay về chứ?”

 

Ta nhét lát dưa chuột vào miệng, nhai nhóp nhép hai cái, rồi giơ tay tạo dáng kinh điển của Titanic đón gió. Gió biển từng đợt thổi đến, gột rửa khắp cơ thể ta.

 

Ở đây không có sự áp bức của cốt truyện tiểu thuyết, không có sự ràng buộc của khung kỷ niệm t/rinh tiế/t, không có sự chèn ép của quyền lực hoàng gia. Không khí ngập tràn sự tự do ngọt ngào.

 

Ta có thể cất tiếng ca vang, ta có thể đi đến một nơi khác của biển cả, ta có thể vô lo vô nghĩ.

Ta cuối cùng cũng có thể lại làm chính mình.

 

(Hoàn)