Lãnh Đế Mị Phi

Chương 15: Giết nàng, đương nhiên là ta không nỡ



Tây Cung Y Mạt lập tức bơi nhanh vào bờ hồ, động tác nhanh chóng mặc quần áo vào rồi bước về phía cửa. Nhưng khi vừa bước chân ra khỏi cửa, nàng đã bị thị vệ chặn lại.

“Đại vương có lệnh, công chúa hiện tại chỉ được đi đến Long Khuynh Cung!”

Y Mạt khẽ thở dài, ngoan ngoãn đi theo sau thị vệ, cho đến khi đến cửa Long Khuynh Cung, thị vệ mới rời đi.

Trước cửa Long Khuynh Cung, bàn tay trắng nõn như củ hành của Y Mạt nắm chặt lại, nàng đè nén sự hoảng loạn và bất mãn trong lòng, lặng lẽ đứng chờ đợi. Nếu có thể, nàng hoàn toàn không muốn đến đây.

Nhưng ở nơi này, dường như mọi chuyện đều không thể tự quyết!

Ngoài trời mưa lớn, nước mưa vương lên tóc khiến Y Mạt có chút lếch thếch. Một luồng gió lạnh mang theo hơi ẩm ùa tới, Y Mạt không khỏi rùng mình, lau vội những vệt nước trên mặt.

Cẩn thận dừng lại ở cửa, Y Mạt nghiêng đầu nhìn vào bên trong. Giữa màn đêm đen kịt, một tia sét đột nhiên xẹt qua, sáng như ban ngày, giúp nàng nhìn rõ hơn tình hình trong phòng.

Một bóng dáng cao ráo đứng cạnh bệ cửa sổ đang mở đã thu hút ánh mắt của Y Mạt. Đó chẳng phải là Đại vương sao?

Sao hắn lại đứng đó hứng gió lạnh? Y Mạt khẽ đặt tay lên lồng n.g.ự.c đang run rẩy, hắn đứng lặng yên không nhúc nhích, giống như một pho tượng.

Cả Long Khuynh Cung vô cùng tĩnh lặng, dường như mọi thứ nơi đây đã quen hòa mình vào bóng tối, chỉ có vài ngọn nến nhỏ nhấp nháy ánh sáng mờ ảo.

Căn phòng như bị bao phủ bởi một bầu không khí lạnh lẽo.

Tây Cung Y Mạt đứng ở cửa một lúc, rồi thấy một vị thái y bước vào, băng bó vết thương cho hắn.

Đứng ở cửa, Y Mạt không nhìn rõ lắm, chỉ mơ hồ thấy vài vệt máu. Vết thương của hắn có nghiêm trọng không? Mùa hè này vết thương rất dễ bị nhiễm trùng, lòng Y Mạt rối bời!

Mãi đến khi thái y xong việc đi ngang qua nàng bước ra ngoài, nàng vẫn không hề hay biết!

“Vào đi!” Người trong phòng dường như đã phát hiện ra sự hiện diện của nàng, lạnh lùng lên tiếng.

Hạ Hầu Hiên Tước lặng lẽ ngồi bên mép giường, toàn thân tỏa ra hàn khí, đôi mắt mực nhìn thẳng vào Y Mạt. Trong đó, lửa giận bốc lên dữ dội xen lẫn sự bùng cháy, rồi lại nhanh chóng ẩn sâu trong đôi mắt đen huyền bí và dày đặc. Hắn hơi nhếch môi, lạnh lùng ra lệnh lần nữa: “Lại đây nhanh.”

Y Mạt thấy căng thẳng, cảm giác chân nặng như đeo chì, không thể bước đi.

Ngước mắt chạm phải ánh mắt của hắn, đôi mắt mực sắc lạnh của Hạ Hầu Hiên Tước lạnh lùng nhìn chằm chằm Tây Cung Y Mạt đang đứng bất động ở cửa, hận không thể b.ắ.n ra vô số lỗ thủng trên người nàng.

Đôi mắt mực ấy chứa đầy sự tàn nhẫn, bạo ngược, cuồng vọng, lạnh lẽo như hồ sâu ngàn năm, hồ băng vạn năm, tỏa ra hàn khí thấu xương và ánh sáng khát máu. Tây Cung Y Mạt lập tức nhận thấy cơn thịnh nộ mãnh liệt đang tỏa ra từ người Đại vương, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói thật, nàng hoàn toàn không muốn bước vào. Giờ phút này, Đại vương có ý định trừng phạt nàng sao? Bây giờ nàng nên nói gì đây? Thời gian dường như ngừng quay, căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng và lạnh lẽo quỷ dị.

Điều gì phải đến cũng sẽ đến, cứ bình tĩnh đối mặt thôi! Giây tiếp theo, Y Mạt dịch chuyển bước chân về phía trước, tiến gần hơn đến Hạ Hầu Hiên Tước. Chiếc trâm nhỏ xíu trên mái tóc phát ra tiếng leng keng khe khẽ, nghe thật du dương, đặc biệt nổi bật trong căn phòng lạnh lẽo này. Tây Cung Y Mạt khẽ nghiêng người thi lễ, đôi mắt đẹp chứa đựng sự nghiêm nghị và xa cách.

Một cơn gió lạnh thổi tới, hương thơm thoang thoảng từ tà váy tràn vào mũi Hạ Hầu Hiên Tước. Mùi hương nhẹ nhàng tự nhiên ấy khiến đôi mắt mực vốn đang lạnh lùng của hắn chợt tối sầm lại.

Nếu mình không tiến lại gần, có lẽ Đại vương sẽ càng thêm giận dữ, nghĩ đến đây Y Mạt di chuyển bước chân đi đến trước mặt Hạ Hầu Hiên Tước.

Hạ Hầu Hiên Tước vươn cánh tay dài ra, kéo nàng vào lòng.

“Nữ nhân, ta phát hiện ngươi rất to gan?” Hắn khẽ nắm lấy cằm Y Mạt, giọng nói lạnh lẽo toát ra một thông điệp nguy hiểm tột cùng: “Ngươi nên biết, ta không thích những con vật cưng không nghe lời.”

Y Mạt theo phản xạ nắm chặt quần áo trước ngực, vội vàng giải thích: “Ta không cố ý đ.â.m bị thương người.”

Hạ Hầu Hiên Tước im lặng, đôi mắt mực nheo lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua vẻ mặt tái nhợt hơi căng thẳng của nàng.

Bàn tay lớn đột nhiên siết chặt, như muốn nghiền nát xương cốt nàng. Ngoài cửa sổ, một tia sét xẹt qua, in rõ vẻ mặt lạnh lẽo của hắn.

“Ầm ầm…” Một tiếng sét vang dội trên bầu trời, khiến màng nhĩ người ta rung lên. Ngay sau đó, một tia sét khác lại lóe sáng trên không trung như dải lụa.

“Đau…” Tây Cung Y Mạt đau đến mức không chịu nổi, đôi lông mày nhíu chặt lại, dùng hết sức đẩy hắn ra.

Tay nàng vô tình chạm vào vết thương trên vai hắn, nàng nghe thấy hắn khẽ rên lên một tiếng!

Trong chốc lát, vai hắn đã đỏ một mảng lớn.

“Không, không phải thiếp cố ý!”

“Ngươi nghĩ một câu ‘không cố ý’ là có thể xóa bỏ lỗi lầm của ngươi sao?” Hạ Hầu Hiên Tước liếc nhìn vết thương, giọng nói âm trầm, cuồng ngạo.

“Người muốn g.i.ế.c thiếp sao?”

Tây Cung Y Mạt cảnh giác nhìn hắn, lùi lại một bước. Tại sao trước mặt hắn, mình luôn chật vật đến vậy!

“G.i.ế.c ngươi? Một con mồi thú vị như vậy, đương nhiên ta sẽ không nỡ!” Ngay khi Y Mạt định bước lùi ra cửa, một giọng nói âm u, cuồng ngạo bất ngờ vang lên phía sau nàng, khủng bố như một bóng ma quỷ dị.

Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)

“Ngươi nghĩ ngươi có thể đi được sao?”

Trong tích tắc, Hạ Hầu Hiên Tước nghiêng người tới, một tay kéo nàng rồi quăng mạnh lên chiếc giường lạnh lẽo cứng nhắc. “Ngươi…” Y Mạt kinh hãi kêu lên, hít một hơi lạnh, cơ thể run rẩy ngay lập tức.