Lắng Nghe Vô Thường Nói

Chương 30: Bát trường sinh – Phần 9



Chân tâm của con người, ẩn sâu trong da thịt, cốt tủy, kẻ thường khó mà nhận ra.

Một người cười, chưa chắc là thật vui; một người khóc, chưa hẳn là thật buồn. Thiện và ác có khác biệt, nhưng cái thiện cái ác ẩn sâu đằng sau lại khiến lòng người khó đoán.

Trên đường trở về khách điếm sau khi xem pháo hoa, Khương Thanh Tố không nhịn được nhiều lần liếc nhìn Đơn Tà. Nàng dám chắc, vừa rồi mình đã nhìn thấy một mặt khác chưa từng lộ ra của Trương Chi Hiếu. Ban ngày, khi nàng âm thầm quan sát lời nói và cử chỉ của hắn, thái độ đối với Trần Cẩm Sơ, nàng vẫn ngỡ rằng người này chẳng qua chỉ là một tú tài nho nhã, đọc qua vài quyển sách, không thể gọi là quá lương thiện, nhưng tuyệt đối không phải kẻ lòng dạ độc ác.

Thế mà, rõ ràng nàng đã nhìn lầm. Nếu không nhờ chiếc quạt của Đơn Tà chắn lại, nàng suýt nữa đã đối diện với khuôn mặt âm trầm kia — bị chân tâm của người ta nhìn thấu, không phải cảm giác gì dễ chịu.

Về đến khách điếm, Khương Thanh Tố lại nghĩ: chẳng lẽ trong mắt Đơn Tà, ai cũng chỉ hiện ra chân tâm? Cho nên với hắn, linh hồn này với linh hồn kia chẳng khác biệt, núi non cây cỏ, hoa lá chim muông đều như nhau?

Đơn Tà trở về phòng, Khương Thanh Tố vẫn còn nhìn theo bóng lưng hắn, thấy người kia đẩy cửa bước vào, cửa “két” một tiếng rồi đóng lại. Hắn cũng không hề giải thích gì về cái “chân tâm” nàng vừa nhìn thấy. Khương Thanh Tố khẽ thở dài, quay về phòng mình — cũng chính là gian phòng bên cạnh.

Nàng chẳng buồn nằm nghỉ. Dù sao cũng là kẻ đã chết, ngủ chẳng có ích gì. Thế là nàng bê ghế ngồi bên cửa sổ hóng gió.

Tháng tám vẫn còn oi bức, chỉ còn vài hôm nữa là đến Trung thu. Nếu trước ngày ấy không đưa được Bát Trường Sinh về, vụ án sẽ phải giao lại cho Đơn Tà xử lý. Nàng không biết, sau khi giành lại được Bát Trường Sinh, mình có còn được ăn bánh Trung thu, uống rượu quế hoa như người trần gian nữa không.

Khương Thanh Tố ngồi trong gió, đầu óc thì nghĩ đến Trương Chi Hiếu.



Nàng đã nhìn thấy hai mặt của một con người, thì đương nhiên hiểu rằng sự việc không đơn giản như nàng tưởng. Nếu tất cả đều do một tay lão Trương làm, chỉ mong con trai được sống thêm vài năm, thì còn có thể thông cảm. Chỉ sợ là… Trương Chi Hiếu biết rõ mà vẫn giả vờ như không, trong lòng không biết đang toan tính điều gì.

Cốc cốc ——

Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Khương Thanh Tố hoàn hồn, thấy bên ngoài có hai bóng người, liền thở dài: “Vào đi.”

Thẩm Trường Thích và Chung Lưu đứng ở cửa, cả hai đều nở nụ cười. Trên tay Thẩm Trường Thích là một hộp gấm nhỏ bọc lụa tinh xảo, tuy không lớn.

Nàng nhướng mày: “Gì đó?”

Chung Lưu lắp bắp, mặt đỏ lên: “T-tặng… cho ngài…”

Khương Thanh Tố chớp mắt: “Hai người các ngươi mua quà cho ta?”

Chung Lưu định gật đầu, lập tức bị Thẩm Trường Thích vỗ ngay một cái sau gáy. Hắn nói: “Lúc nãy ăn kẹo cắn trúng lưỡi à? Lắp ba lắp bắp.” Dứt lời liền quay sang cười với Khương Thanh Tố: “Bạch đại nhân hiểu nhầm rồi, không phải bọn ta mua, là… là Vô Thường đại nhân tặng người đó. Trời tối rồi, bọn ta về phòng đây.”

Nói xong, Thẩm Trường Thích kéo tóc Chung Lưu lôi hắn ra ngoài, cửa phòng khép lại. Khương Thanh Tố nghe rõ hai người kia vẫn còn thì thầm ngoài hành lang.

Chung Lưu hỏi: “Thẩm ca, rõ ràng là ta bỏ tiền mua, sao lại nói là Vô Thường đại nhân tặng?”

Thẩm Trường Thích đáp: “Ngươi biết cái gì! Ta làm gì cũng có lý do. Ngươi theo Bạch đại nhân bao nhiêu năm, còn chưa nhìn ra bản lĩnh của nàng sao?”

Chung Lưu bĩu môi: “Miệng lưỡi sắc sảo, giỏi lừa người, tính tình tốt đấy, chỉ là tâm tư cũng nhiều…”

“Phì! Ai cho ngươi đánh giá như vậy hả? Bảy năm rồi! Vô Thường đại nhân chưa từng quát mắng nàng lấy một câu, nói gì đến đánh một roi. Ta nói, nếu Vô Thường đại nhân mà thật sự với Bạch đại nhân có gian tình, ôi chao… bảo ta ở lại Thập Phương điện cả đời ta cũng chịu!” Nói rồi, tiếng họ nhỏ dần.

Khương Thanh Tố đưa tay sờ tai trái, thầm nghĩ Thẩm Trường Thích quả nhiên là quỷ lắm lời, càng lúc càng giỏi nói sau lưng người khác.

Nàng đưa tay khẽ bật nắp hộp gấm, bên trong là một đôi khuyên tai ngọc trắng. Kiểu dáng tinh xảo nhỏ nhắn, mỗi chiếc chỉ là một giọt ngọc hình giọt nước. Tuy chất ngọc không hẳn là loại quý giá, nhưng… Khương Thanh Tố nhìn rồi lại thấy yêu thích, liền nhận lấy chiếc hộp, khẽ mím môi cười.

Sáng hôm sau, Khương Thanh Tố liền phái Thẩm Trường Thích và Chung Lưu đi tìm sách của Trương Chi Hiếu.

Thẩm Trường Thích vừa nhai bánh bao rau, vừa vỗ vai Chung Lưu. Một người ăn mặc thư sinh yếu đuối, một người như thô phu miền núi, đi cùng nhau trông cực kỳ lạc điệu.

Hắn hỏi: “Ngươi nói xem, Bạch đại nhân bảo chúng ta tìm sách của Trương Chi Hiếu để làm gì?”

Chung Lưu đáp: “Nàng nói hôm qua thấy được chân tâm của Trương Chi Hiếu. Một người nếu giấu quá sâu, tất sẽ cần có chỗ để p.hát ti.ết, cân bằng giữa chân tình và giả ý. Trước đây ta từng nói hắn có chút tài, từng viết vài quyển sách, chỉ là ít người đọc. Nàng muốn xem thử.”

Thẩm Trường Thích lấy tay dính dầu lau lên áo Chung Lưu, bị đẩy ra, lại mặt dày bám lấy hỏi tiếp: “Ngươi nói Vô Thường đại nhân đang làm gì? Sáng sớm đã đến hậu viện khách điếm rồi, chẳng lẽ trúng ý bà chủ khách điếm Trường Phong rồi à?”

Chung Lưu thở dài: “Thẩm ca, cái miệng của huynh sớm muộn gì cũng phải khâu lại thôi.”

Trong khi phái thủ hạ đi làm chính sự, Khương Thanh Tố lại tìm đến xe bánh nướng của lão Trương, định dò la chuyện. Nàng giả vờ vì trời nóng mà ra uống trà, rồi mua hai cái bánh nướng ăn lót dạ, sau đó bê ghế ra ngồi dưới mái hiên khách điếm, vừa tránh nắng vừa dễ quan sát lão Trương.

May mà buôn bán không quá bận, lão Trương cũng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ mang theo, nghe Khương Thanh Tố kể chuyện buôn bán đi đây đi đó với “phu quân”.

Lão Trương nói: “Phu nhân thật hiểu biết rộng rãi, những chuyện kể ra, lão đều chưa từng nghe qua.”

“Lão bá, ta nghe giọng của người giống dân vùng Âu Sơn.” Khương Thanh Tố nói: “Ta cùng phu quân từng đi qua đó buôn bán, dân phong thuần hậu, phần lớn đều giống như người vậy.”

Nghe nhắc đến Âu Sơn, lão Trương liền cười: “Phu nhân từng đến đó à? Đó là nơi tốt đấy.”

“Nếu người vốn là dân Âu Sơn, sao lại đến huyện Địch Thủy này?” Khương Thanh Tố hỏi.

Lão Trương đáp: “Ồ… vì tiểu tử nhà ta dạy học ở đây, ta chỉ muốn đến gần nó chút thôi.”

Khương Thanh Tố mím môi cười khẽ. Nàng từng xem qua sinh tử bộ của lão Trương, cả đời không có nhiều chuyện lớn, chỉ có hai việc đáng nói: một là tuổi già mới có con, hai là con trai lấy vợ thì vợ chết. Nhưng nếu nói về Trương Chi Hiếu, hắn còn liên quan đến một câu chuyện khác tại Âu Sơn.

“Ta từng nghỉ chân ở Âu Sơn, nghe chủ khách điếm ở đó kể một chuyện, nói có một gia đình phú quý sinh con trai, trong tiệc đầy tháng thì có một kẻ điên xông vào, ôm đứa trẻ mà nói đó là con mình, sau đó liền cướp đi. Kẻ điên ấy về sau vào núi sống, chẳng bao giờ trở ra. Lão từng nghe chuyện này chưa?” Khương Thanh Tố hỏi.

Sắc mặt lão Trương lập tức trở nên khó coi, lắc đầu phủ nhận, vừa hay có người đến mua bánh, liền quay đi tránh né câu hỏi.

Khương Thanh Tố dời ánh mắt nhìn xuống chiếc bát trường sinh trên bàn lão, nói: “Lão bá, chiếc bát này thật đẹp, ta thấy lão cũng chẳng dùng, chi bằng bán cho ta? Ta trả giá cao.”

Nghe vậy, lão Trương vội vàng nhấc bát khỏi bàn, cất nhanh vào bọc vải đeo trên người, giọng lắp bắp đầy căng thẳng: “Đây… đây là đồ tổ tiên truyền lại, không bán.”

“Thì ra là vậy, đúng là nhìn cũng giống bảo vật. Đã là gia truyền, ta cũng không ép nữa.” Khương Thanh Tố nói xong, than trời nắng gắt, liền quay vào khách điếm. Trong tay nàng lúc này đang nắm chặt một tờ giấy từng bị chiếc bát đè lên — khi lão Trương cầm bát, nàng đã mượn gió “vô tình” cuốn nó về phía mình.

Sau khi ngồi xuống, Khương Thanh Tố mới mở tờ giấy ra xem, trên đó ghi bát tự sinh thần của Trương Chi Hiếu.

Giữa trưa, Chung Lưu và Thẩm Trường Thích cũng quay về, mang theo mấy quyển sách. Trước khi vào khách điếm còn nói chuyện, vừa thấy Khương Thanh Tố ngồi đó, lập tức chạy tới, đặt chồng sách trước mặt nàng.

“Bạch đại nhân, chúng ta hết cách rồi, chỉ lấy được ngần này.” Chung Lưu nói.

“Thế là đủ, một quyển là được rồi, ai bảo các ngươi tìm nhiều thế? Lấy từ đâu?” nàng hỏi.

Chung Lưu chớp mắt, chỉ tay về phía Thẩm Trường Thích: “Thẩm ca đi trộm đấy.”

Khương Thanh Tố ngẩng đầu liếc hắn. Thẩm Trường Thích cười gượng: “Chẳng phải ngươi nói nghe trong tư thục hắn từng nói tặng sách cho Trần Cẩm Sơ sao? Ta liền đến Trần phủ… Dù sao cũng tàng hình, họ không thấy ta.”

Khương Thanh Tố không muốn nói nhiều, tiện tay lấy một quyển mở ra xem. Trang đầu khiến nàng khựng lại, rồi lại nhìn sang tờ giấy trong tay — nét chữ không giống.

Nàng biết lão Trương tuy biết chữ nhưng không viết được. Chữ trên tờ giấy tuyệt đối không phải của người không biết viết. Nàng vốn nghĩ là của Trương Chi Hiếu, nhưng khi mở sách ra xem, cũng không giống.

Trương Chi Hiếu viết sách, nàng cũng chỉ lật xem vài trang. Đọc xong một truyện, mày liền cau lại, cảm xúc khó tả.

Thẩm Trường Thích hỏi: “Thế nào? Bạch đại nhân phát hiện gì không?”

Khương Thanh Tố nhìn hắn, đáp: “Chẳng có gì tốt lành.”

Nội dung trong sách rất giống với những gì nàng từng thấy trong sinh tử bộ của lão Trương, nhưng đã bị sửa đổi nhiều, xuất phát điểm khác, lòng người cũng khác — đen trắng đảo lộn, chỉ là một thế giới nhìn từ con mắt của kẻ khác.

“Đơn đại nhân đang ở đâu?” nàng hỏi.

Thẩm Trường Thích hơi ngẩn người, rồi nói: “Lúc chúng ta quay về thì thấy Vô Thường đại nhân đi đến miếu Thổ Địa.”

Khương Thanh Tố nhíu mày, nhớ lại Đơn Tà từng nói bức tượng trong miếu không phải thần mà là xác chết. Trong lòng bực bội, nàng liền đứng dậy định đến miếu Thổ Địa tìm hắn, hỏi xem đã tra ra điều gì kỳ lạ trong khách điếm Trường Phong chưa.

Vừa ra khỏi phòng, nàng liền trông thấy bà chủ khách điếm đang ôm một vật gì đó chuẩn bị vào hậu viện. Nàng nhíu mày, rõ ràng thấy từ thứ bà ta ôm phát ra một luồng hắc khí, liền đổi ý, không đi tìm Đơn Tà nữa mà lập tức ẩn thân, đi theo sau bà chủ.

Khương Thanh Tố chưa từng vào hậu viện khách điếm Trường Phong, bước vào mới cảm thấy từng luồng gió âm phả qua, đúng như Đơn Tà nói — đất thuộc dương mà âm khí lại nặng.

Bà chủ ôm vật kia bước vào căn nhà nhỏ bên cạnh nhà bếp, cửa bị niêm phong bởi một đạo phù vàng đã cũ, trông có vẻ đã nhiều năm. Cửa gỗ vừa mở, mùi chua thối bốc lên nồng nặc, kẻ không biết dễ nghĩ đây là nơi chứa phân rác.

Khương Thanh Tố lặng lẽ theo sau. Trong nhà không có đèn, nhưng qua các khe hở trên tường gỗ, ánh sáng bên ngoài vẫn rọi được vào chút ít. Trong phòng còn có một tấm màn đen che hơn nửa không gian.

Bà chủ đặt vật đang ôm lên bàn — là một chiếc hũ. Bà ta mở nắp hũ, đổ thứ bên trong ra bàn.

Khương Thanh Tố lập tức trừng lớn mắt.