Lãng Mạn Nghịch Biện

Chương 38



  Phó Đinh Lê giật lấy chiếc mũ nỉ trên đầu, Khổng Lê Diên đã quay lưng về phía cô, thong dong đi về phía trước trên con đường đã được dọn dẹp.Nắng đông trải dài xuống, lớp tuyết hai bên đường chồng chất dưới ánh ban ngày, hồn nhiên và cuồng nhiệt, như một tấm chăn nhung tinh khiết đang điên cuồng cháy bỏng.

Chiếu vào bóng người mờ ảo phía trước, lưu lại một bóng dáng cao gầy mảnh khảnh. Gió nhẹ nhàng thổi qua, bóng dáng ấy trên cánh đồng tuyết trống trải càng kéo càng dài.

Giống như một cảnh quay mở đầu của một bộ phim về những con đường quốc lộ đang lướt qua nơi đây.

Khổng Lê Diên định đi đâu vậy?

Phó Đinh Lê sững sờ một lúc, nhấc nhấc chiếc mũ nỉ trong tay, chiếc mũ có chất liệu lông xù, che trên tay ấm áp, rất thoải mái.

Cô đã biết, Khổng Lê Diên vừa rồi không phải đang sửa sang lại, mà là đang sưởi ấm chiếc mũ nỉ này rồi mới đưa cho cô.

Thế mà lại là cho cô sao? Giống như bộ áo tắm được coi là quà sinh nhật?

Nhưng cái này tính là gì đây? Mùa đông đâu phải sinh nhật cô.

Phó Đinh Lê nhìn bóng người đang đi ngày càng xa, vừa định đuổi theo, chiếc điện thoại trong túi lại rung lên rất nhẹ.

Cô một bên theo bước chân của Khổng Lê Diên đi về phía trước, một bên xem điện thoại.

Là tin nhắn của người dẫn đường gửi đến, đã liên tục gửi mấy cái, nhưng biên độ rung thật sự quá nhỏ, cô nhét trong lớp quần áo dày đến bây giờ mới cảm nhận được:

【 Em gái à, đường điện trong làng hôm qua bị lạnh hỏng rồi, bây giờ mất điện, tôi hỏi thăm một chút, nói là phải đợi đường mở bên ngoài mới có người đến sửa, cô và đại minh tinh đang ở đâu đấy? 】

【 Ở nhà à? Không phải điện thoại đã hết pin rồi chứ? Sao không trả lời tin nhắn vậy 】

【 Cô mà không trả lời tin nhắn nữa là lát nữa điện thoại của tôi cũng hết pin đấy, lát nữa liên lạc không được thì đến nhà nghỉ gỗ tìm tôi nhé 】

Mất điện?

Phó Đinh Lê có chút kinh ngạc, vội vàng nhìn dung lượng pin, phát hiện điện thoại thế mà cũng chỉ còn 10% pin.

Cô nhanh chóng liên lạc với Kiều Lệ Phan và Lý Duy Lệ, người đã gửi tin nhắn quan tâm cô từ sáng sớm, nói rằng mất điện, điện thoại không sạc được có thể sẽ không liên lạc được, lại nói chuyện này với bên Vinh Ngô.

Lại trả lời người dẫn đường đang ở nhà nghỉ gỗ.

Nhưng người dẫn đường sau khi gửi tin nhắn WeChat không lập tức trả lời, chắc là điện thoại đã hết pin.

"Khổng Lê Diên!"

Phó Đinh Lê trả lời xong tin nhắn, hướng về phía trước hô một tiếng.

Lúc này khoảng cách của họ đã gần hơn rất nhiều, toàn bộ con đường lớn cũng không có ai, không đến mức bị người khác phát hiện.

"Ừm?"

Khổng Lê Diên đứng giữa trời băng tuyết, quay đầu lại nhìn cô, khuôn mặt bị mũ trùm hơi che khuất có chút mơ hồ.

Còn kém vài chục bước chân.

Phó Đinh Lê xách theo chiếc mũ nỉ chạy chậm qua, có lẽ là mặc có chút dày, chạy đến bên cạnh Khổng Lê Diên thế mà đã thở hổn hển.

"Tôi phải nói cho cô một chuyện."

"Chuyện gì?" Khổng Lê Diên nhìn chằm chằm Phó Đinh Lê, dường như không phát hiện ra sự bất an đang quét qua trên mặt cô.

"Mất điện rồi." Phó Đinh Lê hơi thở hổn hển, sau đó nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Khổng Lê Diên, không có gì bất ngờ, trên khuôn mặt này không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc sốt ruột nào.

Thế là cô lại nhắc nhở: "Hơn nữa phải đợi đường bên kia mở mới có người đến sửa."

"Điện thoại của tôi cũng hết pin rồi, ý là chúng ta có thể... trước khi đường mở cũng không có tiền để dùng."

Cô cố gắng nói chuyện này một cách rõ ràng và ngắn gọn, để Khổng Lê Diên biết họ hiện đang phải đối mặt với tình huống gì.

Nhưng Khổng Lê Diên dường như không ý thức được cô đang nói gì. Chỉ cách ánh nắng mờ ảo tựa như một tấm lưới nhìn cô.

Sau đó đưa tay ra.

Nhận lấy chiếc mũ Phó Đinh Lê đang cầm trong tay, thong thả đội lên đầu cô.

Gió lạnh gào thét bên tai, ngón tay mang theo thân nhiệt khẽ lướt qua tóc cô, tỉ mỉ sửa sang lại.

Khớp ngón tay vô tình lướt qua vành tai lạnh ngắt của Phó Đinh Lê, là một cái chạm rất nhẹ, rất mơ hồ.

Cô hơi cúi đầu, hơi ngước mắt.

Giữa cánh đồng tuyết rộng lớn, chỉ còn lại một khoảng trống khổng lồ và tạm dừng, giống như một cảnh quay đặc tả chậm nào đó trong bộ phim quốc lộ tối tăm này.

Họ cách nhau mười mấy cm đối diện, gió lớn thổi tung mái tóc dưới vành mũ của họ, hơi thở gần như hòa vào nhau.

Cho đến khi đầu được chiếc mũ nỉ bao bọc chặt chẽ và ấm áp.

Phó Đinh Lê ngơ ngác ngước mắt.

Nhìn Khổng Lê Diên trước mặt mình, nhìn đôi mày sắc nét hơi nhướng lên của Khổng Lê Diên.

Khổng Lê Diên cũng đang nhìn cô, chiếc mũ trùm có viền lông bị gió thổi rung lên xào xạc. Con ngươi phản chiếu ánh sáng xa xăm như ngọn lửa trắng, làm như đang cười, lại làm như trong cơn gió lạnh buốt chỉ chứa đựng hình ảnh của Phó Đinh Lê.

Giống như một sự đoan trang tỉ mỉ.

Lúc thu tay lại, Khổng Lê Diên vẫn nhìn chằm chằm cô, sau đó cười một tiếng.

Cười xong, lại như trước đây, nhẹ nhàng đè lên gáy cô, nói:

"Ừm, mũ rất hợp với cô."

Nói xong câu này.

Sau đó lại đút hai tay vào túi quần, đi dọc theo con đường tuyết.

Bốn phía tràn ngập ánh nắng và lớp tuyết, Phó Đinh Lê đứng tại chỗ, không biết Khổng Lê Diên muốn đi về hướng nào.

Qua vài giây, Phó Đinh Lê cuối cùng cũng hoàn hồn lại. Chiếc mũ nỉ ấm áp đã che đi cơn gió vẫn luôn thổi vào đỉnh đầu cô, lại còn giữ chặt thân nhiệt của người phụ nữ kia bên tai cô.

Phó Đinh Lê thở dài một hơi, nhìn bóng lưng của Khổng Lê Diên, ôn tồn theo sau.

Cô biết Khổng Lê Diên tuyệt đối không phải là không nghe thấy, hay là cố tình phớt lờ.

Mà là người phụ nữ này luôn như vậy, dù không biết con đường phía trước, nhưng cả người đều toát lên một vẻ "tới đâu hay tới đó".

Trong thế giới ổn định, Khổng Lê Diên càng giống như một hạt bụi tùy thời sẽ theo gió bay đi; mà khi bị mắc kẹt trong đường cùng, sự nôn nóng bị sự bình tĩnh che giấu trên người nàng ngược lại sẽ biến mất không còn dấu vết.

Không kỳ lạ sao? Kỳ lạ.

Nhưng Phó Đinh Lê tự giác mình cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Cô đuổi kịp Khổng Lê Diên, vào khoảnh khắc này cũng lựa chọn đuổi kịp sự "tới đâu hay tới đó" của Khổng Lê Diên.

"Định đi đâu vậy?" Phó Đinh Lê cảm thấy họ đang lang thang không mục đích.

"Không biết." Lời nói của Khổng Lê Diên bị gió thổi đến có chút mơ hồ, "Đi dạo một chút thôi."

Sau đó nàng lại nghiêng đầu nhìn lại cô, "Cô rất lo lắng chuyện không có điện à?"

"Vốn là lo lắng." Phó Đinh Lê đá một lớp tuyết bên đường, lại nhìn cánh đồng rộng lớn, "Nhưng bây giờ không lo lắng nữa."

Ở một mức độ nào đó, cô không thể phủ nhận, mình còn rất thích cảm giác này.

Nơi này quá trống trải, quá rộng lớn. Khiến cho trái tim cô cũng theo đó mà rộng lớn trống trải lên, giống như trở về trước đây, Phó Đinh Lê tuổi hai mươi sẽ vì cảnh đẹp như vậy mà cảm thấy vui sướng, không có bất kỳ lý do gì.

"Yên tâm." Khổng Lê Diên lại vào lúc này vui sướng cười một tiếng, sau đó nhẹ nhàng nói với cô: "Tôi sẽ không để cô không có cơm ăn đâu."

"Cô sẽ không cầm cố thứ gì đó nữa chứ?" Phó Đinh Lê tuy rằng hoài nghi, nhưng vẫn thả lỏng cười, "Cũng không biết trên người cô có bao nhiêu thứ có thể dùng để đổi."

"Trao đổi ở chỗ cô là một thói quen không tốt sao?" Khổng Lê Diên hỏi.

"Cũng không phải." Phó Đinh Lê nhíu một chút mũi, chiếc mũ nỉ che tai đung đưa, "Chỉ là cảm thấy như vậy không tốt lắm."

"Tại sao không tốt lắm?"

Cô biết Khổng Lê Diên sẽ hỏi. Phó Đinh Lê thở dài một tiếng:

"Thật ra tôi không thích cảm giác này lắm."

"Cô không thích? Cảm giác gì?"

"Giống như là..." Phó Đinh Lê ngập ngừng một chút, rồi cười khẽ: "Cô lúc nào cũng vậy, chẳng màng tới bất cứ điều gì trên người mình, cũng chẳng màng tới chính mình."

Cảm giác này không phải lần đầu tiên nảy lên, hơn nữa càng gần Khổng Lê Diên, cảm giác của Phó Đinh Lê càng mãnh liệt.

Cô biết, có lẽ trong mắt Khổng Lê Diên, cũng như trong mắt rất nhiều người khác, cô mãi là kẻ trẻ tuổi và ngây thơ.

Có người từng nhận xét, ngay cả nói cô là người từ nhỏ đã được ngâm trong tình yêu mà lớn lên cũng chẳng quá lời.

Phó Đinh Lê ở điểm này quả thật có nhận thức rất rõ ràng. Từ nhỏ cô đã biết cách yêu lấy chính mình, cũng hiểu rằng giữa thế giới phức tạp này, chỉ khi vừa gieo rắc thiện ý, vừa đặt mình lên vị trí yêu thương nhất, mới có thể sống một đời tiêu sái, thảnh thơi.

Mà trên người Khổng Lê Diên lại có một đặc tính hoàn toàn trái ngược với Phó Đinh Lê.

Cũng có vẻ là đặc tính này đã hấp dẫn Phó Đinh Lê, khiến cô lúc trước dừng chiếc xe kia, khiến cô sau này trong thế giới người đến người đi nhớ nàng lâu như vậy.

Phó Đinh Lê thường nghĩ, nội tâm của người phụ nữ kia thật ra lạnh lẽo và u uất, chỉ là trong ngày thường được lớp vỏ dịu dàng, đa tình che đậy khéo léo.

Chỉ duy có khi đối đãi với chính mình, lớp che ấy mới rơi xuống.

Sự bạc tình và tự khước từ trên người nàng trở nên tự nhiên như hơi thở, khi hướng vào trong, lại không còn một chút nhân từ. Không ngờ, cái gai ấy vốn chỉ đâm vào nội tâm, cuối cùng lại khiến người khác đau lây.

Phó Đinh Lê hiểu, con người trên đời có muôn hình vạn trạng; mỗi người đều mang bản tính riêng, chẳng ai cần phải ép mình vào khuôn sáo, cũng chẳng nhất thiết phải sống như cô từng nghĩ mới là đúng đắn.

Thế nhưng, cảm giác đối lập ấy, thứ mâu thuẫn âm ỉ giữa lý trí và cảm xúc, luôn trong những khoảnh khắc như thế lại đột ngột trỗi dậy, khiến nỗi chua xót trong lòng co rút lại, như bị nắng gắt hơ khô từng tấc da thịt, một lần rồi một lần nữa, hiện rõ nơi tim.

Thật ra Phó Đinh Lê không phải là người thích thuyết giáo, thích dạy dỗ người khác. Nhưng lần này cô quả thật không kiềm chế được mà nói:

"Khổng Lê Diên, lần sau cô có thể đừng như vậy được không."

Đừng không để ý đến chính mình, đừng không yêu chính mình.

Phó Đinh Lê nói xong câu này, không nói thêm nữa.

Mà Khổng Lê Diên để lại cho cô một khoảng trống kéo dài. Phó Đinh Lê nghe thấy tiếng đế giày của nàng từng bước giẫm lên tuyết. Dường như đang suy nghĩ điều gì đó, hoặc là không nghĩ gì cả.

Lúc này họ đã đi được khá xa, tuyết được dọn dẹp gần đó không nhiều, lớp tuyết cũng trở nên dày hơn.

Đế giày thể thao và đế bốt cao cổ đan xen.

Giẫm lên tuyết sột soạt, từng chút, từng chút một, lưu lại hai hàng dấu chân lẻ loi.

Phó Đinh Lê im lặng đi bên cạnh Khổng Lê Diên, vừa mong đợi Khổng Lê Diên có thể cho cô một câu trả lời xác định, lại hoài nghi mình có phải đã xen vào việc của người khác, hoặc là thuần túy "đứng nói chuyện không đau lưng". Có lẽ Khổng Lê Diên cũng không cảm thấy như vậy không tốt đâu nhỉ?

Thế là cô quyết định vá lại, "Thật ra ý của tôi là..."

"Phó Đinh Lê."

Ngay lúc này, Khổng Lê Diên đột nhiên gọi tên cô, giọng nói như chảy trong cơn gió trên cánh đồng tuyết, nhưng lại như gần trong gang tấc.

Gió thổi qua tai, Phó Đinh Lê nghiêng đầu nhìn.

Khổng Lê Diên nhìn cô, chiếc mũ trùm bị gió thổi động phủ lên mặt một lớp bóng mờ rõ ràng. Sau đó nàng cười với cô:

"Chụp cho tôi một tấm đi."

Phó Đinh Lê nhìn vào mắt nàng, biết Khổng Lê Diên không phải là không nghe thấy những gì mình nói.

Cũng biết chuyện này tuyệt đối không đơn giản như cô nghĩ. Vào khoảnh khắc này Phó Đinh Lê nghĩ: có lẽ mình không thay đổi được người phụ nữ này.

Nhưng điều này cũng không làm Phó Đinh Lê cảm thấy phiền lòng. Cô chỉ cười một tiếng, sau đó nói: "Được thôi."

Cô không từ chối, mà là lấy điện thoại của mình ra, nhìn dung lượng pin, "Chỉ còn 6%."

"Cô muốn chụp ở đâu?"

Phó Đinh Lê nhìn quanh bốn phía, phát hiện tuyết xung quanh họ đã rất dày, nhà cửa cũng đã trở nên thưa thớt, trên đường cũng không còn thấy người khác.

"Ở đây đi."

Khổng Lê Diên giẫm lên lớp tuyết dày, đôi bốt cao cổ đều bị vùi vào, tuyết đến vị trí đầu gối.

Sau đó tốn chút sức lực, đi đến dưới một gốc cây khô cô đơn, giọng nói bị gió thổi đến có chút tán loạn:

"Cô đừng qua đây, tuyết ở đây dày."

Một câu nói đứt quãng truyền đến bên này, bị cơn gió cực lớn nuốt đi vài chữ.

Phó Đinh Lê lại đội chiếc mũ nỉ che cả tai, miễn cưỡng nghe hiểu ý nghĩa là gì.

Cô giơ chiếc điện thoại sắp hết pin lên, chĩa vào Khổng Lê Diên dưới gốc cây khô.

"Được rồi!" Phó Đinh Lê gần như phải hét lên, mới có thể truyền âm thanh qua được.

Sau đó lại nhìn khung hình nhỏ, lớp tuyết che trời lấp đất hình thành một thế giới đặc biệt trống trải, ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu rọi một cây khô cằn cỗi không nơi nương tựa.

Dưới gốc cây có một một người, mặc áo khoác lông vũ rộng rãi và dày cộm, tầng mây trắng ấm áp trên đầu rơi xuống, như thể đứng ở kẽ hở của những tầng mây chồng chất.

Chính nàng cũng giống như một đám mây bay đi thổi lại.

"Cô ổn chứ?" Phó Đinh Lê lớn tiếng kêu, giọng nói trên nền tuyết trống trải có vẻ đặc biệt cao vút.

Sau đó lại nhìn chằm chằm vào dung lượng pin của điện thoại, chỉ còn lại 4%.

Lại nhìn người trong màn hình.

Phát hiện đối phương đút tay vào túi, hơi cúi đầu, giống như đang điều chỉnh tư thế.

Phó Đinh Lê phóng to hình ảnh.

Hàng mi của Khổng Lê Diên đang rung động rất nhỏ. Cô chưa từng thấy Khổng Lê Diên dùng tư thế này đối mặt với ống kính.

Nàng là người sống trong ống kính.

Sao lại có thể khi đối mặt với một màn hình nhỏ bé như của cô lại có vẻ bó tay bó chân như vậy, trong thế giới rộng lớn cho người ta một loại ảo giác gần như tứ cố vô thân.

Đến nỗi Phó Đinh Lê đột nhiên muốn chạy qua. Cô quả thật đã làm như vậy.

Nhưng vừa mới bước về phía trước một bước, màn ảnh liền rung động một chút, cô rõ ràng thoáng thấy, từ mép những tầng mây chồng chất, bay qua một đàn chim.

"Khổng Lê Diên!"

Cô gọi tên nàng.

Khổng Lê Diên trong màn hình ngẩng đầu, gió thổi rơi chiếc mũ trùm của nàng, thổi tung mái tóc của nàng. Giữa họ như thể có một lớp gió mờ ảo màu xanh nhạt, Phó Đinh Lê không thấy rõ trên mặt nàng rốt cuộc là biểu cảm gì.

"Nhìn kìa! Bên kia có chim!"

Có thể vào lúc băng thiên tuyết địa này thoáng thấy một sinh mệnh sống như vậy, Phó Đinh Lê vô cùng hưng phấn. Giống như ở California lần đó, cô vào buổi sáng sớm thoáng thấy một đàn chim bay trong nắng sớm.

Phó Đinh Lê chĩa điện thoại vào đàn chim trên trời, bên trong rung động một chút, ánh sáng tối đi rất nhiều. Liếc thấy góc trên bên phải hiển thị dung lượng pin chỉ còn 1%.

Cô vội vàng di chuyển màn ảnh xuống lại, thu nhỏ tiêu cự, chĩa vào khung cảnh đó.

Ánh sáng trong khung hình của điện thoại lại vào khoảnh khắc này sáng lên một chút.

Trên cánh đồng tuyết rộng lớn, ánh nắng vàng rực rỡ loang thành một vòng sáng cực lớn, người phụ nữ bị bao phủ trong vòng sáng khổng lồ ấy.

Hơi ngẩng cằm, nhìn đàn chim bay qua trời. Cả người mơ hồ không rõ, nhưng nửa khuôn mặt dưới lộ ra lại rõ ràng và nồng nàn.

Phó Đinh Lê ấn nút chụp.

Hình ảnh của người phụ nữ và đàn chim cứ thế bị đóng băng lại, lưu lại trên điện thoại của cô. Pin đã dùng hết, điện thoại sau bức ảnh này tự động tắt máy.

Cô có chút tiếc nuối thu hồi điện thoại.

Ánh mặt trời chiếu lên người cô, tiếng giẫm tuyết từng bước lại vang đến bên tai. Trong chốc lát, hơi thở của Khổng Lê Diên bay đến bên cạnh cô.

"Chụp được chưa?"

"Chỉ chụp được một tấm, haizz, vốn dĩ nên chụp nhiều hơn."

"Lần này không phải đã chụp cả chim vào rồi sao, vậy thì không đáng tiếc."

Cô nghe thấy Khổng Lê Diên nói như vậy.

Ngẩng đầu nhìn lại gần trong gang tấc, Khổng Lê Diên trong vầng sáng mờ ảo cười với cô.

Giây phút ấy, giữa vùng tuyết trắng Bắc Cương, Phó Đinh Lê bỗng vô cớ ước một điều, hy vọng tính năng tự động lưu trữ có thể vào khoảnh khắc này đặc biệt hữu dụng.

Tấm ảnh không biết có được lưu lại hay không, điện thoại hoàn toàn đình công, trong trời băng tuyết này trở thành một viên gạch nhét trong tay còn thấy lạnh.

Nhưng họ không lập tức theo đường quay về, mà lại ở trong cảnh tuyết bao la kéo dài, từ từ đi, không ai nói gì nữa về những chuyện không liên quan đến nơi này, chỉ là ăn ý mà cam nguyện bị tuyết địa vây quanh.

Bầu trời phủ một màu xanh lam nhàn nhạt, ánh sáng tinh khôi ấy rọi xuống khiến lớp tuyết tinh khiết cũng nhuốm chút sắc xanh mơ màng. Gió ào qua thân hình họ, thổi bật đi những hạt bụi trần, khiến những bộ xương vốn cứng cỏi hay mềm mại đều trở nên tinh khiết lạ thường.

Trong không gian mênh mông ấy, dưới vầng thái dương mới tinh, những vật dụng sinh hoạt vụn vặt đều bị gió cuốn thành hạt bụi, phiêu du theo làn gió bạc. Tất cả những thứ ấy, đối với họ lúc này, thật đáng là gì.

Phó Đinh Lê không biết Khổng Lê Diên có đang nghĩ như mình không, hay nàng đang mải miết trên con đường vô định này, suy tư về nỗi lòng và những biến chuyển tâm tình của A Ương khi trở về cố hương.

Họ chỉ lặng lẽ sánh bước, vai kề vai hướng về phía trước. Thỉnh thoảng, vài lời hỏi han "có lạnh không" vang lên, đôi lúc là cử chỉ chỉnh lại chiếc mũ nỉ trên đầu, hay cái liếc mắt ngước nhìn những cánh chim thoáng qua trên cao.

Chỉ khi thực sự không thể tiến xa hơn nữa, họ mới bắt đầu quay gót, lần theo những dấu chân mình in hằn trên tuyết để tìm đường trở về.

Phó Đinh Lê nhìn hai hàng dấu chân song hành, trong lòng chợt dâng lên một nỗi trống trải khó tả, như thể một mảnh nào đó trong tim đã vụn vỡ.

Tựa như có một tiếng gào thét nhỏ nhoi đang cuồng loạn đập vào trái tim cô, khát khao cô gói hết gió tuyết nơi này mang về, nhưng làm thế nào cũng chẳng thể đong đầy.

Nơi đây giống như một thoáng đào nguyên tách biệt với thế giới phàm tục. Còn cô và nàng, tựa như hai lữ khách phong trần mệt mỏi, không phải vì đường xá bị phong tỏa mà mắc kẹt, mà là mang theo một trái tim khô héo, cằn cỗi đến đây để tìm lại nhựa sống cuồn cuộn, rồi từ đó hấp thu thêm sức mạnh để tiếp tục bước đi.

Phó Đinh Lê giẫm lên lớp tuyết dày, bước theo sau Khổng Lê Diên, và thầm quyết tâm: trước khi rời Bắc Cương, nhất định phải trở lại nơi này một lần nữa.

Khi họ trở về nơi ở, trời đã chập choạng tối. Vốn dĩ đã dậy muộn, bữa trưa chẳng kịp ăn, trên đường chỉ tranh thủ nhấm nháp vài miếng bánh nướng Khổng Lê Diên nhét trong túi áo. Phó Đinh Lê vẫn không hiểu nàng làm thế nào mà có được chúng, và từ lúc nào.

Người dẫn đường đang ngồi xổm trước cửa nhà gỗ, khoác bộ áo choàng nhung của người Kazakh, từng hơi, từng hơi rít chậm điếu thuốc đặc quánh mùi khét. Thấy họ từ từ trở về, anh ta mới miễn cưỡng đứng dậy, lảo đảo bước tới:

"Hai cô đi đâu vậy, điện thoại của tôi hết pin không liên lạc được!"

Mùi thuốc lá này hắc hơn điếu thuốc mà Khổng Lê Diên hút rất nhiều. Phó Đinh Lê không một chút biểu hiện mà tránh xa một chút, sau đó cười cười, giải thích:

"Chúng tôi chỉ ra ngoài dạo chút thôi. Tôi đã nhắn tin cho anh rồi, có lẽ anh chưa xem được."

Rồi cô chỉ chỉ mình và Khổng Lê Diên, nói thêm: "Đừng lo, chúng tôi đều là người lớn cả, làm sao mà lạc được."

Người dẫn đường nghe vậy, cũng không tiện nói gì thêm, chỉ dập tắt điếu thuốc, liếc Khổng Lê Diên một cái rồi thở dài:

"Dù sao cũng là đại minh tinh, trước đây còn bị sốt, tôi sợ lỡ có chuyện gì, đoàn phim lại tìm tôi phiền phức."

"Sẽ không đâu." Khổng Lê Diên tháo mũ trùm, giọng thản nhiên: "Nếu họ làm khó anh, cứ bảo họ gặp tôi."

Người dẫn đường bị chặn họng, hít một hơi sâu rồi bực bội nói:

"Lúc đó cô đã xảy ra chuyện rồi, tôi còn gặp được cô nữa đâu."

Khổng Lê Diên nghe vậy bật cười, hỏi lại: "Vậy tôi nên ký cho anh một bản cam kết chứ? Nói rõ mọi hành trình tại làng Hemu đều do tôi tự chịu trách nhiệm, không liên quan đến người dẫn đường?"

Nàng dường như có tâm trạng rất tốt, thậm chí còn buông lời đùa cợt với anh ta. Phó Đinh Lê cũng theo đó cười theo.

Người dẫn đường tròn mắt, đảo mắt nhìn qua lại giữa hai người, lẩm bẩm:

"Hai cô gái này, đi đâu về mà vui thế?"

Đúng lúc ấy, Amat từ trong nhà bước ra, mặc bộ áo choàng nhung tinh xảo hơn buổi sáng, đầu đội mũ nhung ấm áp, nụ cười hòa cùng những nếp nhăn thân thiện. Thấy họ đứng trước cửa, mắt bà sáng rỡ, líu lo nói vài câu.

Phó Đinh Lê gượng hiểu ý, thoáng chút kinh ngạc rồi nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết. Khổng Lê Diên nhận ra sự thay đổi đột ngột ấy, quay sang nhìn cô, cũng cười, dùng ánh mắt hỏi cô có ý gì.

Người dẫn đường lúc này vừa vặn lên tiếng: "Amat nói, có một nhà dân địa phương mời bà ấy ăn tối, hỏi hai cô có muốn đi cùng bà ấy không."

Người mời là bạn thân của Amat, nghe nói nhà bà có hai cô gái người Hán tới, liền nhiệt tình mời cả hai cùng dùng bữa.

Phó Đinh Lê chợt hiểu thế nào là "xe đến trước núi ắt có đường". Nhưng đi dự tiệc thì không thể tay không. Cô lục vali tìm bộ quần áo sạch sẽ để thay, còn Khổng Lê Diên thì khoác lên mình bộ áo choàng nhung do Amat tìm cho.

Nền áo màu đen, viền và tay áo thêu hoa văn vàng rực rỡ, vừa ấm áp lại vừa tôn lên vòng eo thon. Đó là món quà Amat tự tay thêu cho con gái lớn trước khi cô về nhà chồng, nhưng con gái bà lấy chồng xa, chẳng mang theo. Giờ bộ áo choàng ấy khoác lên người Khổng Lê Diên, kết hợp với đôi bốt cao cổ, càng tôn thêm vẻ sắc sảo và quyến rũ, nét kiêu hãnh pha chút hoang dại.

Phó Đinh Lê ngắm nghía khuôn mặt nàng, suy nghĩ giây lát rồi tháo chiếc mũ nỉ của mình đội lên đầu nàng, làm dịu đi phần nào vẻ lộng lẫy ấy.

"Đẹp không?" Khổng Lê Diên hỏi.

"Đẹp, bộ này rất hợp với cô." Phó Đinh Lê gật đầu.

"Áo đẹp hay người đẹp?"

Câu hỏi quen thuộc ấy khiến Phó Đinh Lê bật cười, cô kiên nhẫn đáp: "Người đẹp nhất."

Nói xong, cô quay lưng tìm đồ, nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Khổng Lê Diên sau lưng. Rồi cô lấy chiếc khẩu trang mua từ siêu thị hôm qua, đưa cho nàng:

"Nếu bên đó đông người, cô cứ tìm góc nào đó ngồi rồi đeo khẩu trang vào."

"Còn cô?"

"Tôi thì ngồi phía trước ăn uống thả ga vậy."

Phó Đinh Lê đùa một câu, rồi lại tiếp tục lục trong vali, tìm kiếm thứ gì đó có thể mang đi làm quà.

"Cái này được không?"

Giọng Khổng Lê Diên vang lên từ phía sau, lười biếng. Phó Đinh Lê theo hướng tay nàng chỉ, giật mình khi thấy tượng thạch cao, thứ đã lộ rõ hình dáng đặc biệt. Tim cô loạn nhịp, vội giấu đi, nói như không:

"Cái này không được."

Khổng Lê Diên im lặng, ánh mắt như xuyên thấu. Một lúc sau, nàng mới thu tầm mắt lại, chỉ sang thứ khác: "Vậy cái này?"

Lần này là những miếng dán giữ nhiệt còn nguyên trong vali. Đêm qua không lạnh lắm nên Phó Đinh Lê chưa dùng. Mang chúng đi làm quà nghe thật kỳ lạ, nhưng Khổng Lê Diên lại cười:

"Cô nghĩ ở đây còn thứ gì khác có thể mang đi được không?"

Nói cũng phải.

Phó Đinh Lê nhận mệnh, đành phải tìm những miếng dán giữ nhiệt ra, may mắn là trước khi đến là Lý Duy Lệ đã gói lại cho cô, không đến mức bung ra khó coi như vậy.

Trông cũng còn có vẻ được một chút.

Phó Đinh Lê nhận mệnh, may mà chúng đã được Lý Duy Lệ gói gém cẩn thận, trông cũng tươm tất. Cô lấy ra, định bước đi, nhưng thấy Khổng Lê Diên vẫn đứng đó, dường như đang suy nghĩ.

"Sao thế?" Cô hỏi.

Khổng Lê Diên như chợt tỉnh, đối diện ánh mắt cô, khẽ cười: "Hình như tôi chẳng có gì để tặng họ."

Phó Đinh Lê "ồ" một tiếng, cười hả hê: "Lúc trước cô đổi đồ, sao không giữ lại một ít?"

Khổng Lê Diên nhìn cô chằm chằm, thở dài thật nhẹ, không nói gì. Nhưng Phó Đinh Lê có thể thấy, trong đôi mắt lộng lẫy ấy ánh lên nụ cười, không chút hối tiếc, như đang kể một câu chuyện nhẹ nhàng và cô đơn. Như muốn nói, nếu được chọn lại, nàng vẫn sẽ đổi chiếc khăn choàng lấy bình nước ấm cho cô.

Phó Đinh Lê thoáng nghĩ đến chiếc mũ nỉ, nhưng rồi gạt đi, nó đã được cả hai đội qua, không thích hợp để tặng nữa. Cô nhìn Khổng Lê Diên, thở dài, lắc lắc hộp miếng dán:

"Cái này tính là của cả hai chúng ta."

Nếu là mất mặt, cùng lắm thì cả hai cùng mất mặt thôi.