Đang cân nhắc xem có nên giải thích thêm với đám bạn anh ta không, thì tay tôi đột nhiên bị kéo lên, trong lòng bàn tay có một vật cứng rắn vừa được nhét vào.
Là một sợi dây chuyền vàng.
Lâm Ngao hào sảng nói:
"Em gái, anh đến đây gấp quá nên không mang quà theo, sợi dây này em cứ cầm đi, coi như quà gặp mặt của anh."
Tôi sững sờ.
Sợi dây này… trông rất có giá trị!
"Không tiện lắm đâu." Tôi cuống quýt định trả lại.
Nhưng anh ta trừng mắt, vẻ mặt dữ tợn:
"Không nhận tức là không nể mặt anh đấy!"
Tôi bị khí thế của anh ta dọa đến run rẩy, vội vàng nhìn sang Trình Ký Thanh cầu cứu.
Không ngờ, anh ta lại nhếch môi cười khẽ:
"Cứ giữ đi, mai đem bán rồi chia đôi với tôi."
Dưới ánh đèn pha lê sáng rực, gương mặt thanh tú của Trình Ký Thanh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, vừa bình thản vừa mang chút thú vị.
Tôi bị mê hoặc trong thoáng chốc, không khỏi ngơ ngẩn nhìn anh ta, ánh mắt không thể rời đi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Mọi người đã lần lượt rời đi, căn phòng trở lại với sự yên tĩnh.
Trình Ký Thanh khẽ ngả người ra sau, khóe môi cong lên, chậm rãi hỏi:
"Nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì?"
Tôi lập tức quay đi, xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu.
Bên tai vang lên giọng nói nhàn nhạt:
"Không hài lòng với tỷ lệ chia đôi à?"
Nghe ra được ý trêu ghẹo trong lời nói của anh ta, tôi càng muốn độn thổ.
Tôi đặt sợi dây chuyền lên bàn, thấp giọng nói:
"Anh cứ cầm lại đi, sau này trả lại cho bạn anh."
Nhớ đến câu anh ta nói lúc ăn cơm, tôi thức thời đứng dậy:
"Cảm ơn vì bữa tối, tôi đi đây."
Dù sao cũng là người trưởng thành, bị đuổi khéo mấy lần mà vẫn mặt dày ở lại thì cũng mất thể diện quá rồi.
Ra đường ngủ thì ra đường ngủ thôi!
Nụ cười trên mặt Trình Ký Thanh thoáng khựng lại, nhưng anh ta không giữ tôi lại.
Chỉ là, khi tôi xoay người chuẩn bị đi, anh ta bỗng hỏi:
"Lúc nãy cô nói, cô đến đây là vì tôi—câu đó có ý gì?"
Không ngờ anh ta lại truy hỏi, tôi nhất thời không biết trả lời thế nào.
Tôi nói vậy cũng chỉ vì đoán rằng mẩu tin tìm người kia chính là lý do khiến tôi xuyên không.
Gặp được anh ta, cứ như thể có định mệnh sắp đặt từ trước.
Nhưng tôi không thể giải thích với anh ta, chuyện này quá hoang đường.
Thấy tôi do dự mãi không nói, Trình Ký Thanh quay đầu nhìn ra cửa sổ, giọng nhàn nhạt:
"Ngồi xuống ăn thêm chút gì đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi ngẩn người.
Anh ta vậy mà lại để ý thấy tôi ăn chẳng được bao nhiêu.
Không gian yên tĩnh trong chốc lát, rồi anh ta cầm sợi dây chuyền vàng lên, thong thả xoay trong tay:
"Cái này coi như tiền thuê phòng, thấy lỗ không?"
Anh ta… đồng ý cho tôi ở lại?
Tôi mừng rỡ đến phát sáng, điên cuồng gật đầu:
"Không lỗ không lỗ! Đại ca đúng là người tốt!"
Trình Ký Thanh mím môi, nhịn cười, thản nhiên nói:
"Vậy thì ăn cơm đi."
Cuối cùng cũng không phải ngủ ngoài đường nữa, tôi lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, cắm đầu ăn một trận ra trò.
Ăn xong, tôi rất có tự giác, nhanh chóng xắn tay áo lên, nhận nhiệm vụ dọn dẹp.
Thấy anh ta định đứng dậy giúp, tôi hốt hoảng chặn lại:
"Đừng đừng, để tôi làm là được rồi!"
Đã ăn nhờ ở đậu, không thể hiện chút giá trị, chẳng phải sẽ bị đuổi đi bất cứ lúc nào sao?
Trình Ký Thanh khẽ cười, cũng không tranh giành với tôi nữa, chỉ nhàn nhạt nói:
"Vậy làm phiền cô."
Tôi hùng hục dọn dẹp, đến khi mọi thứ sạch sẽ tinh tươm, nhìn căn bếp sáng bóng, tôi hài lòng vỗ tay một cái.
Vừa quay người, tôi liền thấy bóng dáng Trình Ký Thanh phản chiếu qua cửa kính nhà bếp.
Anh ta đang ngồi trên ghế sofa, trầm tư nhìn về phía này.
Nhận ra tôi đang nhìn, anh ta lại làm như không có gì, bình thản hỏi:
"Muốn ăn chút bánh không?"
Tôi lập tức hớn hở chạy tới, tự giác châm nến:
"Ăn bánh hay không không quan trọng, quan trọng là phải có người cùng anh đón sinh nhật!"
Tôi chỉ thuận miệng nói, nhưng người nghe lại cảm nhận theo một cách khác.
Trình Ký Thanh lặng lẽ nhìn tôi, gật đầu nhẹ:
"Được."
Tôi không nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy đi tắt đèn, rồi thúc giục:
"Mau nào, ước một điều ước đi!"
Trình Ký Thanh mím môi, có chút không tự nhiên:
"Không có nguyện vọng gì cả."
Xem ra trước đây anh ta chưa từng thổi nến chúc mừng sinh nhật.
Một người đàn ông trưởng thành như anh ta, có lẽ cảm thấy chuyện này hơi ngại ngùng.
Tôi chân thành lừa gạt:
"Thử xem đi, linh nghiệm lắm đó!"
Anh ta nghi ngờ liếc nhìn tôi, mà tôi thì mở to đôi mắt long lanh vô cùng thành khẩn, kiên nhẫn chờ đợi.
Sau một hồi đấu tranh tâm lý, cuối cùng anh ta vẫn thỏa hiệp, chắp hai tay lại, chậm rãi nhắm mắt.
Trong vài giây ngắn ngủi ấy, cả thế giới như chìm vào yên lặng.