Lần Sau, Đừng Lỡ Hẹn Nữa Nhé!

Chương 28



(Phần này là Gia tự viết thêm, vì có nhiều độc giả yêu cầu, mong 2 nhân vật chính sẽ có được một cuộc đời viên mãn ở kiếp sau, phần này sẽ không có trong raw gốc nha mọi người, có gì sai sót mong mọi người châm chước cho Gia nhé 😘)

 

Kiếp Sau, Chúng Ta Gặp Lại ❤️

Tôi tên là Dư Tuệ, năm nay hai mươi tuổi, là sinh viên năm ba của Học viện Nghệ Thuật Tổng Hợp, chuyên ngành Điện ảnh.

Tôi không phải kiểu người yêu thích sân khấu hay những ánh đèn rực rỡ. Lựa chọn theo học ngành này cũng chỉ vì tôi muốn đứng sau máy quay, ghi lại những khoảnh khắc đẹp của cuộc đời. Tôi thích quan sát hơn là trở thành tâm điểm của đám đông, thích để những câu chuyện hiện ra qua ống kính hơn là chính mình bước lên đó.

Hôm nay là lễ chào đón tân sinh viên, hội trường chật kín người, tiếng loa phóng thanh vang vọng khắp không gian rộng lớn. 

Tôi ngồi ở hàng ghế sau, lặng lẽ nhìn lên sân khấu, nơi những sinh viên khóa trên đang phát biểu.

Buổi lễ cứ thế trôi qua, tôi cũng chẳng mấy tập trung, thỉnh thoảng chỉ cúi đầu nghịch góc sổ tay.

Rồi bỗng nhiên, tiếng đàn piano vang lên.

Tôi theo bản năng ngẩng đầu.

Trên sân khấu, dưới ánh đèn dịu dàng, một người đàn ông ngồi trước cây đàn piano lớn màu đen.

Ánh sáng phủ lên đôi mắt anh một màu trầm ấm, đôi tay thon dài đặt trên phím đàn, từng nốt nhạc vang lên như dòng nước chảy êm đềm.

Không hiểu sao, trái tim tôi đập mạnh một nhịp.

Cảm giác này…

Như thể tôi đã từng nghe tiếng đàn này từ rất lâu trước đây.

Tôi chưa từng học nhạc, cũng chưa từng có ai chơi đàn cho tôi nghe.

Vậy tại sao?

Bên cạnh tôi, có người thì thầm:

“Đó là Trình Ký Thanh, trước đây từng là học trưởng khoa Thanh nhạc, hiện đang theo học chương trình thạc sĩ tại trường. Nghe nói trước đây anh ấy từng là một nghệ sĩ piano rất nổi tiếng, nhưng sau này lại từ bỏ sân khấu để chuyên tâm nghiên cứu và nâng cao kỹ năng sáng tác.”

Trình Ký Thanh.

Cái tên này, vì sao lại khiến tôi ngẩn ngơ đến thế?

Tiếng đàn vẫn tiếp tục, nhưng tâm trí tôi đã trôi lạc đi đâu mất.

Những hình ảnh mơ hồ thoáng qua trong đầu tôi—

Một buổi chiều mưa rả rích, tiếng đàn vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.

Một người đàn ông lặng lẽ ngồi bên cây đàn piano, chơi đi chơi lại một bản nhạc đã cũ.

Một giai điệu quen thuộc vang lên, len lỏi vào từng góc nhỏ trong tâm trí tôi.

Bỗng nhiên—

Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai tôi, nhẹ nhàng mà dịu dàng:

“Tuệ Tuệ, bản nhạc này anh chỉ đàn cho em nghe.”

Tôi giật b.ắ.n mình.

Hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực.

Tôi đưa mắt nhìn quanh—không ai bên cạnh đang nói chuyện.

Chẳng lẽ là ảo giác?

Nhưng giọng nói ấy… sao lại chân thực đến vậy?

Buổi lễ kết thúc, nhưng tôi vẫn chưa thoát khỏi cảm giác kỳ lạ đó.

Tôi đi dọc theo con đường lát đá xanh trong khuôn viên trường, vô tình nhìn thấy một cây đàn piano ngoài trời.

Có một người đang đứng bên cạnh nó, ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn như đang nhớ lại một giai điệu quen thuộc.

Là anh ta. 

Trình Ký Thanh.

Anh không hề nhận ra sự hiện diện của tôi, chỉ chăm chú nhìn xuống phím đàn, dáng vẻ tựa như đang chìm đắm trong một thế giới rất xa xăm.

Không hiểu sao, tôi chậm rãi bước đến gần.

“Trình Ký Thanh.”

Anh khựng lại, rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn tôi.

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, tim tôi bỗng dưng đập mạnh.

Đôi mắt ấy…

Tôi đã từng nhìn thấy đôi mắt ấy.

Ở đâu?

Khi nào?

Bầu không khí im lặng kéo dài vài giây, anh chăm chú nhìn tôi, trong mắt thoáng qua một tia d.a.o động.

Rồi anh chậm rãi hỏi:

“Chúng ta… đã từng gặp nhau chưa?”

Tôi ngẩn ra, không ngờ anh lại là người hỏi trước.

Lẽ nào, anh cũng có cảm giác này?

Tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể cười trừ, cố gắng tìm một lý do hợp lý:

“Có lẽ là do anh khá nổi tiếng, em từng nghe nhắc đến anh.”

Anh im lặng trong thoáng chốc, rồi khẽ mỉm cười.

Nhưng tôi nhận ra, trong đôi mắt anh vẫn còn sự nghi hoặc.

Như thể… anh không thực sự tin lời tôi nói.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, lay động những tán lá ngô đồng trên cao.

Tôi siết chặt dây túi xách, bỗng dưng có cảm giác mất tự nhiên.

Anh vẫn nhìn tôi rất lâu, sau đó nhẹ giọng hỏi:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Tên em là gì?”

“Dư Tuệ.”

Lần này, đến lượt anh sững lại.

Tôi nhìn thấy rõ ràng trong mắt anh có sự chấn động, như thể hai chữ này đã chạm đến một phần ký ức nào đó của anh.

Tôi chưa kịp mở miệng hỏi, anh bỗng thấp giọng lặp lại:

“Dư Tuệ… là em sao?”

Tôi kinh ngạc.

“Anh…anh vừa nói gì?”

Anh im lặng, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi tôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy một cơn sóng lớn dâng lên trong lòng, từng mảnh ký ức mơ hồ bắt đầu kết nối lại với nhau.

Chúng tôi không phải lần đầu tiên gặp nhau.

Cả tôi và anh, đều có cảm giác này.

Không phải là trùng hợp, cũng không phải ảo giác.

Mà là… ký ức.

Tôi hít sâu một hơi, nhìn anh thật lâu, rồi bất giác khẽ hỏi:

“Trình Ký Thanh, anh có tin vào… kiếp trước không?”

Anh vẫn nhìn tôi, trong mắt lấp lánh một tia sáng lạ kỳ.

Một lúc lâu sau, anh mỉm cười, giọng nói trầm ấm như hòa vào gió xuân:

“Trước đây không tin.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Nhưng bây giờ…”

Anh nhẹ giọng nói, ánh mắt như xuyên qua tầng tầng năm tháng:

“Anh nghĩ, anh tin rồi.”

Một chiếc lá ngô đồng nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay tôi.

Tôi nắm chặt lấy nó, cảm giác như đang nắm giữ điều gì đó vô cùng quan trọng.



Từ sau lần gặp gỡ đó, tôi và Trình Ký Thanh dường như có một sợi dây vô hình kéo lại gần nhau.

Ban đầu, chỉ là những lần tình cờ chạm mặt trong thư viện, tôi ngồi đọc sách, còn anh lặng lẽ lật từng trang giáo trình âm nhạc.

Sau đó, là những buổi chiều trong khuôn viên trường, anh ngồi trước cây đàn piano ngoài trời, tôi đứng cạnh lắng nghe, không nói gì, chỉ để giai điệu len lỏi vào tim.

Chúng tôi dần quen thuộc với nhau, không cần quá nhiều lời, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể hiểu đối phương đang nghĩ gì.

Một ngày nọ, tôi mạnh dạn hỏi:

“Trình Ký Thanh, sao anh lại từ bỏ sân khấu?”

Anh ngừng tay gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ, suy tư một lúc rồi đáp:

“Có lẽ vì anh đã từng chờ đợi một điều gì đó rất nhiều năm.”

Nói xong, anh nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm như đáy nước hồ thu.

Tôi cảm giác như anh còn muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Tôi không hỏi thêm, chỉ im lặng ngồi bên cạnh.

Thời gian cứ thế trôi qua, chúng tôi ở bên nhau ngày một nhiều hơn.

Cho đến một ngày, khi tôi đang ghi hình một bộ phim tài liệu trong khuôn viên trường, một cơn mưa bất chợt đổ xuống. Tôi cuống cuồng chạy tìm chỗ trú, và đúng lúc đó, có một chiếc ô màu đen che lên đầu tôi.

Tôi ngước lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh.

“Lúc nào cũng không chịu xem dự báo thời tiết.” Anh trách nhẹ, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự cưng chiều.

Tôi cười khẽ, nắm lấy tay áo anh, ngập ngừng một chút rồi nhẹ nhàng nói:

“Trình Ký Thanh, nếu như anh từng chờ đợi điều gì đó rất lâu… liệu có thể là em không?”

Anh nhìn tôi rất lâu, sau đó khẽ cười, giọng nói trầm ấm:

“Anh nghĩ… có lẽ là như vậy đấy.”



Nhiều năm sau, tôi và anh cũng đã tốt nghiệp.

Anh không quay lại sân khấu, mà trở thành giảng viên tại Học viện Thanh nhạc, còn tôi theo đuổi công việc làm phim tư liệu.

Trong một lần quay phim ở nước ngoài, tôi nhận được cuộc gọi từ anh.

Bên kia điện thoại, giọng anh trầm ấm nhưng mang theo chút căng thẳng hiếm thấy:

“Tuệ Tuệ, khi nào em về?”

Tôi ngạc nhiên, nhìn lịch trình của mình rồi đáp:

“Chắc khoảng tuần sau, sao thế?”

Anh im lặng vài giây, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Sau đó, giọng nói dịu dàng của anh vang lên, nhưng lần này, có chút nghiêm túc hơn hẳn:

“Anh nghĩ, đã đến lúc rồi.”

Tôi sững lại.

“Lúc gì cơ?”

“Lúc để chúng ta kết hôn.”

Lần này, đến lượt tôi hoàn toàn bối rối.

Tôi siết chặt điện thoại, trái tim đập mạnh, một cảm giác vừa vui mừng, vừa ngạc nhiên, vừa bối rối đan xen nhau.

“Anh đang cầu hôn qua điện thoại à?” Tôi trêu chọc.

Anh bật cười: “Vậy em về đi, anh cầu hôn trực tiếp cho em xem.”

Lúc tôi đáp chuyến bay trở về nước, trời vừa chập choạng tối.

Vừa ra khỏi sân bay, tôi liền thấy anh đứng đó, tay cầm một bó hoa hồng, ánh mắt dịu dàng như trăng rằm.

Anh không nói gì, chỉ bước tới, ôm tôi vào lòng thật chặt.

Sau đó, bên tai tôi vang lên giọng nói quen thuộc:

“Lần này, chúng ta sẽ không lỡ hẹn nữa.”

Tôi bật cười, nước mắt lại rơi xuống.

“Được.”

Và thế là chúng tôi kết hôn.

Hôn lễ được tổ chức đơn giản, không xa hoa, không rườm rà.

Anh đàn một bản nhạc cho tôi ngay tại lễ đường, đôi mắt vẫn dịu dàng như ngày đầu tiên tôi gặp anh.

Mọi người nói rằng tôi thật may mắn khi lấy được một người như anh, nhưng tôi biết—

Là kiếp trước anh đã chờ tôi, nên kiếp này tôi đến để bù đắp cho anh.

Sau khi kết hôn, cuộc sống của chúng tôi trôi qua êm đềm.

Anh vẫn giảng dạy, tôi vẫn làm phim.

Hai năm sau, tôi sinh con gái đầu lòng.

Con bé chào đời vào một ngày xuân ấm áp, khi ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ bệnh viện.

Lúc bác sĩ bế đứa trẻ đặt vào tay tôi, Trình Ký Thanh ngồi cạnh, nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên trán tôi.

Anh cúi đầu, nhìn đứa nhỏ đang ngủ say trong vòng tay tôi, khóe môi cong lên một nụ cười dịu dàng.

“Con giống em.” Anh khẽ nói.

Tôi ngước nhìn anh, trong lòng dâng lên một cảm xúc ấm áp không gì sánh bằng.

Một lúc sau, anh nắm lấy tay tôi, chậm rãi hỏi:

“Đặt tên con là gì đây?”

Tôi nhìn đứa trẻ nhỏ bé trong lòng mình, rồi bất giác nhớ đến một cái tên.

“Viên Mãn.” Tôi khẽ nói.

Anh sững lại, ánh mắt như dâng lên một tầng cảm xúc sâu sắc.

Một lúc lâu sau, anh siết nhẹ tay tôi, khẽ cười:

“Ừ, Viên Mãn. Lần này, chúng ta thật sự viên mãn rồi.”

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời trong vắt, hoa ngọc lan nở rộ trong gió xuân.

Tôi nhìn anh, ánh mắt tràn đầy bình yên.

Kiếp trước, có lẽ chúng tôi đã lỡ mất nhau quá lâu.

Nhưng kiếp này—

Chúng tôi có một gia đình.

Chúng tôi có một tương lai.

Chúng tôi sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường.

Hết.