Lần Sau, Đừng Lỡ Hẹn Nữa Nhé!

Chương 2



Sau khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cảnh vật trước mặt dần dần rõ ràng trở lại.

Tôi hoảng hốt nhận ra xung quanh mình không còn những giá sách thẳng tắp của thư viện nữa.

Thay vào đó là một phòng khách mang phong cách cổ điển, rộng lớn và tĩnh lặng.

Trong không gian mơ hồ vang lên những giai điệu u buồn, từng nốt nhạc chậm rãi lan tỏa như làn nước trong veo.

Cứng đờ người, tôi chậm rãi quay đầu về hướng tiếng đàn.

Rồi không thể nào dời mắt đi được nữa.

Căn phòng không bật đèn.

Bên ngoài cửa sổ, vầng trăng sáng vằng vặc treo giữa bầu trời cao, ánh trăng trong trẻo như dòng sông chảy tràn qua khung cửa, lặng lẽ trải dài trên nền nhà.

Trước cây đàn piano, một chàng trai trẻ với dáng người mảnh khảnh đang ngồi đó.

Anh ta mặc một bộ vest cổ điển, ngón tay thon dài, làn da trắng, lướt nhẹ nhàng trên từng phím đàn đen trắng, đẹp đẽ tựa như một tác phẩm nghệ thuật.

Ánh trăng dịu dàng phủ lên người anh, nhưng so với ánh trăng ấy, anh còn dịu dàng và cuốn hút hơn nhiều.

Giữa thế gian ồn ào này, tôi chưa từng gặp ai giống như anh—yên tĩnh, lạnh nhạt, tao nhã, đẹp đẽ như một bức tranh.

Tôi thất thần nhìn anh, hoàn toàn quên mất hoàn cảnh hiện tại của mình.

Đúng lúc này, tiếng đàn đột ngột dừng lại.

Người đàn ông ấy nhận ra sự hiện diện của tôi.

Anh chỉ bình thản ngước mắt nhìn qua, ánh trăng hắt vào đáy mắt anh, trong veo, lạnh lẽo, không gợn chút d.a.o động.

Không có vẻ gì là bị sự xông vào bất ngờ của tôi làm kinh ngạc, khóe môi anh hơi cong lên một độ cong rất nhẹ:

"Cô vào đây bằng cách nào?"

Lúc này tôi mới sực tỉnh, ý thức được tình huống hiện tại của mình.

Giờ tôi phải giải thích thế nào đây?

Chẳng lẽ nói rằng tôi đang đọc báo trong thư viện, rồi đột nhiên bị kéo đến đây?

Chắc chắn anh ta sẽ nghĩ tôi bị điên mất.

Tệ hơn, anh ta có thể nghĩ tôi là kẻ trộm!

Nếu anh ta gọi cảnh sát, thì có nhảy xuống sông tôi cũng không rửa sạch được tội danh.

Tôi căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng, miệng lắp bắp thốt ra một câu chẳng liên quan:

"Nếu tôi nói tôi giống như Lâm muội muội* từ trên trời rơi xuống, anh có tin không?"

(*)Chi tiết "Lâm muội muội từ trên trời rơi xuống" là một cách nói có liên quan đến điển tích trong tiểu thuyết cổ điển "Hồng Lâu Mộng". Trong "Hồng Lâu Mộng", nhân vật Lâm Đại Ngọc (Lâm muội muội) được miêu tả như một cô gái mong manh, yếu đuối nhưng tài hoa xuất chúng.

Người đàn ông im lặng nhìn tôi, hoàn toàn không bắt kịp sự hài hước trong câu nói của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi càng thêm căng thẳng, nhưng anh ta chỉ bình thản đáp:

"Thích gì thì cứ lấy, đi nhớ đóng cửa giúp tôi."

???

Đại ca, anh không sao chứ???

Lần đầu tiên tôi gặp một người rộng rãi như vậy, nếu thật sự có trộm vào nhà anh ta, chắc cười đến không khép miệng được mất.

Tôi vội vàng giải thích: "Tôi cũng không biết vì sao lại đến nhà anh, nhưng tôi thật sự không phải trộm."

Anh ta im lặng quan sát tôi trong chốc lát, sau đó dời ánh mắt ra cửa sổ: "Cửa ở phía sau cô."

Đây là đang đuổi khách rồi.

Tôi thầm thở phào một hơi—sự bao dung của người này vượt ngoài tưởng tượng của tôi.

Tôi nhẹ nhàng bước đi, chuẩn bị rời khỏi đây.

Nhưng đúng lúc quay người, tôi chợt nhận ra có gì đó rất không ổn.

Trên giá đàn piano trước mặt người đàn ông, có một chiếc cốc thủy tinh chứa nước đã nguội lạnh, bên cạnh là một lọ thuốc màu nâu.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi.

Một ý nghĩ chẳng lành chợt lóe lên trong đầu.

Nửa đêm ở nhà mình, ai lại ăn mặc chỉnh tề thế này, còn ngồi đánh đàn với khí chất trang nghiêm đến mức khó hiểu?

Hơn nữa, khi thấy một người lạ xông vào nhà, phản ứng của anh ta không phải đề phòng hay cảnh giác, mà là… cứ tự nhiên mà lấy đồ đi?

Chuyện này, dù nghĩ theo hướng nào cũng không bình thường.

Lọ thuốc kia… là thuốc ngủ? Hay là thứ gì nguy hiểm hơn?

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tôi không phải kiểu người có lòng tốt dư thừa, nhưng nếu biết ai đó sắp làm chuyện dại dột mà không ra tay ngăn cản, thì lương tâm tôi cũng không yên.

Nhưng cứu thế nào đây?

Tôi lúng túng nghĩ cách, bèn tùy tiện bắt chuyện: "À… anh này, bây giờ là mấy giờ rồi?"

Anh ta vẫn bình thản như cũ, chỉ tay về phía đồng hồ treo tường.

Khoảng cách khá xa, có vẻ như anh ta không nhìn rõ, nên tôi tự đi qua xem.

Nhưng trước khi kịp nhìn rõ kim đồng hồ, ánh mắt tôi đã dừng lại ở thứ khác—một tờ lịch treo tường ngay bên cạnh.

Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt.

Trang lịch mới nhất hiện lên con số rõ ràng: Ngày 30 tháng 4 năm 1993.

Tay tôi run lên, chỉ vào tờ lịch, giọng đầy sửng sốt: "Nhà anh treo lịch cổ à?"

Trừ khi đó là đồ cổ, ai lại treo lịch của những năm 90 trong nhà chứ?

Người đàn ông hơi nheo mắt nhìn tôi, vẻ mặt có chút thay đổi.