Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Chương 67: Ngoại truyện 9



18 

Vệ Tu tuy thường tự giễu bản thân sa đọa, nhưng bị người khác chỉ trích p.hóng đ.ãng thì lại là chuyện hoàn toàn khác. 

Cả đời y cấm dục giữ mình, nào từng trải qua nỗi nhục như thế! 

Mặt y đỏ bừng, nhưng không cách nào phản bác, chỉ biết lặp đi lặp lại: “Lý nào lại vậy! Lý nào lại vậy!” 

Vệ Tu thẹn quá hóa giận bỏ đi. 

Nhưng chẳng bao lâu y không kìm được mà quay lại, bế Từ Doãn Xuân vào phòng tắm rửa sạch sẽ. 

Trong lúc tắm rửa, Từ Doãn Xuân lại bắt đầu táy máy tay chân. 

Vệ Tu không thể nhịn thêm, ném Từ Doãn Xuân còn đang tắm dở xuống rồi bước ra ngoài! 

“Dáng vẻ đó của anh thì đi đâu được chứ?” Từ Doãn Xuân trong bồn tắm cười trên nỗi đau của người khác: “Giờ có muốn đeo đai trinh tiết cũng muộn rồi, đeo không vừa nữa đâu ha?” 

Từ Doãn Xuân vừa nói vừa cười hì hì, Vệ Tu chỉ biết nghiến răng: “Chẳng liên quan gì đến em!” 

Y quả thực quá nuông chiều Từ Doãn Xuân rồi! 

19 

Ngày hôm sau, Vệ Tu ép Từ Doãn Xuân học bài. 

Sau khi kết hôn, y bận rộn công việc, không có thời gian làm thư đồng cho Từ thiếu gia, mấy tháng nay Từ Doãn Xuân chỉ có thể tự mình lên lớp. 

Vệ Tu: “Lần này anh không giúp được em, tự lo liệu đi!” 

Từ Doãn Xuân: “Biết rồi, chẳng ai cần anh giúp!” 

Từ Doãn Xuân gục mặt xuống bàn học bài, uể oải lật sách. 

Vệ Tu thấy hai mắt hắn còn ngái ngủ, không kìm được muốn mắng người. 

Nhưng vừa nghĩ đến lý do Từ Doãn Xuân mệt mỏi như vậy, trong đầu Vệ Tu lập tức hiện lên ký ức đáng xấu hổ hôm qua, bản thân chẳng biết liêm sỉ mà quấn quýt cùng Từ Doãn Xuân làm mấy hiệp. 

Lời mắng đến bên miệng đành phải nuốt xuống, Vệ Tu đứng dậy đi vào bếp. 

Một lúc sau, Vệ Tu pha một bình trà ô long đậm đặc. 

“Này, uống chút trà đi.” Vệ Tu nhướng mày, ra hiệu: trà em thích đến rồi nè. 

Kết quả Từ Doãn Xuân chỉ liếc mắt: “Thiếu gia lạc hậu quá, thế giới này người ta chuộng uống cà phê.”  

Vệ Tu: “… Em muốn chết đúng không?” 

Từ Doãn Xuân nhận ra sát khí của Vệ Tu, vội vàng đứng dậy uống cạn chén trà. 

20 

Uống xong trà, cuối cùng Từ Doãn Xuân cũng tỉnh táo, vùi đầu vào sách, ra sức viết viết vẽ vẽ. 

Vệ Tu rốt cuộc yên lòng, bắt đầu làm việc của mình. 

Một giờ sau, Vệ Tu đứng dậy định rót thêm trà cho Từ Doãn Xuân. 

Y thấy cây bút trong tay Từ Doãn Xuân không hề ngừng nghỉ, thậm chí còn thay đổi đủ loại bút màu, hình như đang làm một bản ghi chép tinh xảo, bất giác nở một nụ cười hài lòng… cho đến khi y nhìn rõ Từ Doãn Xuân viết gì. 

Chỉ thấy trên cuốn sổ Từ Doãn Xuân viết đầy chữ. 

[Vệ Tu〔trái tim〕] Trái tim bảy màu rực rỡ 

[Từ Doãn Xuân yêu Vệ Tu cả đời] Chữ Tống, chuyển màu bảy sắc 

[Từ Doãn Xuân thuộc về Vệ Tu] Chữ Khải, nghiêng, có bóng 

[Vệ Wei Tu Xiu] Chữ đậm in to 

Vệ Tu: “Em đang làm cái gì vậy???” 

Từ Doãn Xuân hào hứng: “Em cũng muốn xăm mình, anh thích kiểu nào?” 

Vệ Tu: “Xăm cái quỷ quái gì thế này! Xấu chết đi được!” 

Từ Doãn Xuân: “Chẳng phải hình xăm của anh cũng kiểu này sao?” 

Vệ Tu: “Còn lâu mới phải!” 

Lời này quả thực là quá sỉ nhục, Vệ Tu giật lấy bút, vẽ phác hình xăm kim văn của mình ngày trước, đập thẳng vào mặt Từ Doãn Xuân: “Còn dám nói anh không chính thống! Em mới không chính thống!” 

Từ Doãn Xuân nhìn xong, kéo dài giọng “ồ” một tiếng: “Thì ra là tham khảo chữ khắc của em, thiếu gia thật chẳng sáng tạo gì cả.” 

Vệ Tu: “Còn không phải vì muốn phối với chữ khắc của em sao? Em nhìn xem thứ em thiết kế bây giờ là cái gì! Thẩm mỹ đi đâu hết rồi!” 

Từ Doãn Xuân thở dài: “Được rồi, vậy để em thiết kế lại.” 

Thấy Từ Doãn Xuân lại cúi đầu bắt tay thiết kế kiểu chữ xăm, cuối cùng Vệ Tu cũng hài lòng, thỉnh thoảng còn chỉ điểm: “Thử dùng chữ triện xem.” 

Nửa giờ sau, Vệ Tu bỗng sực tỉnh. 

Còn kỳ thi ngày mai thì sao? 

21 

Đã tối muộn, vậy mà Từ Doãn Xuân vẫn chưa học được chữ nào. 

Vệ Tu không thể chịu nổi nữa đành ôm người vào lòng, giám sát Từ Doãn Xuân ở cự ly gần. 

Từ Doãn Xuân lại muốn táy máy, nhưng vừa sờ một cái, hắn kinh ngạc thốt lên: “Anh đeo đai trinh tiết từ bao giờ vậy?” 

Vệ Tu lạnh lùng cười: “Tưởng anh là thằng ngốc không biết đề phòng em sao?” 

Từ Doãn Xuân vội vàng định phóng thích pheromone, nhưng Vệ Tu lại nói: “Thuốc ức chế anh cũng đã uống rồi.” 

Từ Doãn Xuân nghiến răng, đáng ghét! 

Từ đầu đến chân đã bị người ta “chơi” rồi! Còn giả vờ làm thiếu gia khuê các gì chứ! Làm bộ làm tịch.

Từ Doãn Xuân thấy phía dưới không làm gì được đành tấn công từ phía trên. 

Hắn quay đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Vệ Tu. 

Vệ Tu: “Ngồi ngay ngắn!” 

Hắn không quan tâm, lại liếm một cái. 

Vệ Tu đỏ bừng mặt: “Em ép anh đeo rọ mõm đấy à!” 

Từ Doãn Xuân nhướng mày: “Thiếu gia không phải là Liễu Hạ Huệ hay sao? Sao hôn có hai cái đã không chịu nổi rồi à?” 

Vệ Tu: “Có Liễu Hạ Huệ nhà ai mà lại ôm người mình thích trong lòng?” 

Từ Doãn Xuân đắc ý cười nói: “Quả nhiên thiếu gia thích Tiểu Xuân nhất.” 

Vệ Tu bực bội: “Biết thì tốt rồi, mau học bài của em đi.” 

22 

Từ Doãn Xuân quậy phá đủ rồi, cuối cùng cũng chịu bắt đầu học bài. 

Nhưng nửa giờ sau, hắn òa khóc: “Sao nhiều thế này! Học không hết đâu! Em chết chắc mất!” 

Vệ Tu: “Báo ứng, đáng đời! Đã bảo với em từ sớm mà!” 

Từ Doãn Xuân: “Ngày mai hẵng mắng! Thiếu gia mau nghĩ cách đi!” 

Vệ Tu bất đắc dĩ, đành chia đôi số sách của Từ Doãn Xuân, bắt đầu giúp hắn đánh dấu trọng tâm, ghi chép. 

Đêm đó, hai người thức trắng đêm, khó khăn lắm mới ôn thi xong. 

Hôm sau, Vệ Tu tiễn Từ Doãn Xuân khóc sướt mướt đi thi, không khỏi thở dài thườn thượt. 

Bị Thẩm Tích nói trúng rồi. 

Y quả thực quá nuông chiều Từ Doãn Xuân, nếu cứ để Từ Doãn Xuân ngày ngày quấn lấy y làm nũng thế này, sớm muộn gì Từ Doãn Xuân cũng bị y chiều hư thành kẻ không có thiếu gia thì chẳng làm gì được.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com