Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Chương 60: Ngoại truyện 2



Thoáng chốc mùa xuân đến rồi đi, giờ đã là giữa hè. 

Từ Doãn Xuân và Vệ Tu sống chung vài tháng, vết thương trên người nó đã lành hẳn, gò má vốn gầy gò giờ có thêm một chút thịt, trông lại càng thêm tươi tắn đáng yêu, khác hẳn với hình ảnh đứa trẻ đáng thương ngày nào bị người ta buộc dây kéo lê khắp nơi. 

Không chỉ vậy, lúc mới đến phủ tướng quân nó nói năng còn thua cả đứa trẻ bốn, năm tuổi, mở miệng chỉ bật ra được vài từ rời rạc, tuy nhiên giờ đây nó đã trò chuyện chẳng khác gì người bình thường, khuyết điểm ấy đã biến mất sạch. 

Thậm chí còn hồi phục nhanh đến mức bây giờ tật mới của nó là nói quá nhiều. 

* 

“Thiếu gia có muốn uống trà không? Để ta pha trà cho thiếu gia nhé?” 

“Không cần, đi luyện chữ đi.” 

“Thiếu gia, để ta quạt mát cho ngài! Ta quạt nhanh lắm!” 

“Không cần, đi luyện chữ đi.” 

“Thiếu gia, ngài xem có con bọ nhỏ kéo cái lá kìa!” 

“Ta thấy ngươi mới là con bọ nhỏ!” Vệ Tu thu kiếm, tức điên cả đầu: “Bảo ngươi ngồi yên viết chữ mà cứ như ngọ nguậy con sâu đã! Bài tập chữ hôm nay đã làm xong chưa? Thiên tự văn đã đọc thuộc chưa? Trung bình tấn đã đủ chưa?” 

Vệ Tu vốn định gửi Từ Doãn Xuân vào trường tư thục, để thầy bên ngoài dạy nó. 

Ngặt nỗi ngoài kia tay sai Tam tam hoàng tử quá nhiều, y sợ Từ Doãn Xuân bị bắt nạt nên đành phải tự mình dạy Từ Doãn Xuân học tập. 

Kết quả là giờ chẳng có ai bắt nạt Từ Doãn Xuân mà đổi lại thành Vệ Tu bị nó chọc tức gần chết.

Y vốn chẳng phải hạng người nóng nảy, vậy mà giờ đây ngày nào cũng phải quát tháo. 

Nhưng y biết làm sao được? Lúc mới về nhà, Từ Doãn Xuân ngoan ngoãn là thế, vậy mà bây giờ cứ như biến thành kẻ khác! 

Rõ ràng nó chẳng ngu ngốc, thậm chí còn rất thông minh, chỉ là không chịu ngồi yên một chỗ! 

Vệ Tu đành phải mang Từ Doãn Xuân theo bên mình, thuận tiện lúc nào cũng để mắt tới. Nhưng hễ hai người ở gần nhau là Từ Doãn Xuân lại muốn mở miệng nói chuyện với y.  

Bị càm ràm một tràng, cuối cùng Từ Doãn Xuân cũng chịu yên tĩnh, ngoan ngoãn viết chữ. 

Vệ Tu biết rõ chẳng chốc mà tên nhóc này lại không ngồi yên được nữa, chỉ đành âm thầm thở dài. 

Thật là… Hầy, làm thiếu gia khó quá. 

* 

Nỗi khổ tâm của Vệ Tu không chỉ có vậy, y còn phiền lòng vì thể chất yếu ớt của Từ Doãn Xuân. 

“Cơ thể hắn quá yếu, lại bắt đầu tập võ quá trễ.” Vệ Tu dặn quản gia nhớ nhắc bà vú ngày mai hầm thêm một con gà: “Dù luyện thế nào cũng chẳng ra nổi thành tựu.” 

Quản gia đáp: “Thiếu gia đừng lo, đời này người không biết võ cũng nhiều lắm.” 

Nhưng Vệ Tu lại kiên quyết: “Không được, hắn nhất định phải tập võ. Nếu hắn không vào quân ngũ ta còn biết giúp hắn ở đâu?” 

Tương lai y phải làm võ quan, nếu Từ Doãn Xuân đi theo đường văn, đương nhiên y chẳng giúp được gì. 

Huống chi người nhà họ Vệ thưa thớt, cũng chẳng còn ai khác để đỡ đần cho Từ Doãn Xuân. 

Quản gia bất đắc dĩ: “Hắn đâu nhất thiết phải làm quan làm tướng, làm người hầu hầu hạ thiếu gia cũng được mà.” 

Vệ Tu: “Nếu ta chết trận ngoài sa trường, một mình hắn biết sống làm sao đây? Đến con chuột cũng làm hắn khóc lóc thảm thiết!” 

Quản gia: “… Thiếu gia nghĩ xa quá rồi.” 

Vệ Tu: “Xa gì mà xa? Sinh tử vô thường, biết đâu lát nữa ta chết luôn thì sao.” 

Quản gia câm nín, nhưng rồi cũng xuôi lòng. 

Thiếu gia nhà ông từ nhỏ đã trưởng thành sớm, ngoài luyện võ và đọc sách ra thì chẳng có việc gì khiến y để tâm. 

Giờ đây có một chuyện để bận lòng, nghĩ kỹ cũng chẳng phải chuyện xấu. 

Huống chi quản gia hiểu, mình tuổi đã cao, chẳng còn mấy năm ở bên thiếu gia được nữa. 

Nay trong nhà có thêm một Từ Doãn Xuân, phủ tướng quân vốn quạnh quẽ giờ có sức sống hơn nhiều. Nếu tương lai Từ Doãn Xuân có thể trở thành cánh tay đắc lực của Vệ Tu, ở bên cạnh y bầu bận, vậy thì chẳng còn gì bằng. 

Quản gia: “Vậy thiếu gia phải nghĩ nhiều cho Doãn Xuân hơn.” 

* 

Vệ Tu khổ não khôn xiết, nghĩ mãi chẳng ra sau này Từ Doãn Xuân nên làm gì cho phải. 

Đêm đến, Từ Doãn Xuân nằm bò bên giường, cầm quạt phe phẩy cho Vệ Tu. 

Từ nhỏ đến lớn Vệ Tu chưa từng được ai hầu hạ như vậy, quản gia và bà vú lo cơm áo cho y, song chưa từng có người nào quạt mát cho y trong đêm hè. 

…  Làm thiếu gia đúng là cũng có lúc được hưởng thụ. 

Tuy nhiên chưa đầy một khắc, Vệ Tu đã không chịu nổi, mở miệng: “Ngươi vẫn nên đi luyện chữ đi.” 

Từ Doãn Xuân: “Thiếu gia cần Tiểu Xuân quạt mát mà!” 

Vệ Tu: “Không, thiếu gia chỉ cần Tiểu Xuân luyện chữ.” 

Từ Doãn Xuân “ồ” dài một tiếng, đặt quạt xuống, đi sang bên cạnh luyện chữ. 

Nó nằm bò bên bàn, cầm bút cố gắng viết. 

Hồi đầu nó còn chẳng biết cầm bút thế nào, Vệ Tu phải cầm tay nó dạy từng chút một, giờ đây cuối cùng cũng ra hình ra dáng.

Doãn Xuân có phải là kẻ ham học không? Hay là tìm người khác đến dạy nó? Vệ Tu lại bắt đầu trăn trở. 

Từ Doãn Xuân dùng tay lau mồ hôi, Vệ Tu thấy vậy vội cầm quạt đứng dậy quạt cho nó. 

Từ Doãn Xuân: “?” 

Vệ Tu: “Nhìn gì mà nhìn? Đừng mất tập trung! Mau viết cho ta, viết xong mới được đi ngủ!” 

Từ Doãn Xuân lập tức cúi đầu viết chữ. 

Quả nhiên làm thiếu gia vẫn phải giữ uy nghiêm. 

Vệ Tu thoáng đắc ý, tay vẫn tiếp tục quạt đều.

*

Vệ Tu nhất thời chưa nghĩ ra cách phải bồi dưỡng Từ Doãn Xuân thế nào, chỉ đành tiếp tục để Từ Doãn Xuân đọc sách luyện chữ, đồng thời đốc thúc luyện võ. 

Cuối hạ, lần đầu tiên Vệ Tu xuất chinh với quân hàm giáo úy. 

Lúc ấy Từ Doãn Xuân đã cao hơn hẳn so với ban đầu, song vẫn giống như một đứa trẻ. 

Hai tay của Từ Doãn Xuân kéo lấy Vệ Tu, buồn bã nói: “Thiếu gia, cho ta đi cùng đi, ta phải hầu hạ thiếu gia chứ.” 

Vệ Tu đáp: “Ta không cần ngươi hầu hạ, ta chỉ cần ngươi ngoan ngoãn chờ đợi ở nhà. Khi về ta sẽ kiểm tra bài vở của ngươi, luyện võ cũng không được bỏ bê. Nghe rõ chưa?” 

“Thiếu gia!” Từ Doãn Xuân suýt khóc thành tiếng. 

“Ngươi nghe lời nào.” Vệ Tu khẽ giọng dỗ dành. 

Trước giờ Vệ Tu vốn dĩ vô hỉ vô bi, lòng như nước lặng, đây vẫn là lần đầu tiên y vừa đau đầu lại vừa lo lắng trước một người nào đó. 

Thực ra y cũng muốn dẫn Từ Doãn Xuân theo, chỉ là chính y tuổi còn chưa lớn, nếu lại mang theo một đứa trẻ ra ngoài chỉ e sẽ bị người ta đàm tiếu. 

Huống chi hành quân đánh trận không phải trò đùa, y sợ Từ Doãn Xuân bị thương. 



Đêm trước ngày xuất chinh, lần đầu tiên Vệ Tu chủ động ôm Từ Doãn Xuân vào lòng, kiên nhẫn dỗ dành. 

Từ Doãn Xuân vốn cố kìm nén, cuối cùng không chịu nổi nữa oà khóc. 

Vệ Tu muốn chuyển dời sợ chú ý của nó, cố ý trêu chọc: “Có phải không dám ngủ một mình, sợ chuột lớn ăn thịt ngươi không?” 

Từ Doãn Xuân lắc đầu: “Sợ thiếu gia bị thương, sợ thiếu gia chết…” 

Vệ Tu: “Đã không sợ chuột, sau này người tự ngủ đi.” 

Từ Doãn Xuân lập tức khóc to hơn nữa. 

Vệ Tu biết mình lỡ lời, vội nói: “Ta bảo đảm sẽ bình an vô sự! Người đừng khóc nữa… Thế này đi, chúng ta ngoắc tay!” 

Cuối cùng Từ Doãn Xuân cũng gật đầu: “Ngoắc tay.” 

Chốc lát sau, Vệ Tu hét ầm: “Trên tay ngươi sao toàn nước mũi thế kia! Lau sạch rồi mới được ngoắc!” 

Từ Doãn Xuân nhìn bộ dạng xù lông Vệ Tu, rốt cuộc cũng bật cười như đứa ngốc. 



Vệ Tu xuất chinh, vừa đi chính là ba tháng. 

Trận đại thắng ấy đã lập chiến công cho y – kẻ mới vào đời chưa lâu, đồng thời mở ra chuỗi ngày bất bại trong mấy năm sau này. 

Song vai Vệ Tu lại trúng một mũi tên, vết thương trên vai mãi chưa lành hẳn. 

“Sao lại khóc nữa?” 

Ba tháng không gặp, Từ Doãn Xuân lại cao thêm một chút, khác hẳn so với một năm trước. 

Vừa thấy vai Vệ Tu quấn vải, nó oà khóc: “Thiếu gia không giữ lời hứa! Tiểu Xuân học hành chăm chỉ, luyện công nghiêm túc rồi đó, vậy mà thiếu gia vẫn bị thương!” 

Vệ Tu: “Ta chỉ bị thương chứ có phải chết đâu!” 

Từ Doãn Xuân: “Nhìn như sắp chết rồi ấy!” 

Vệ Tu: “…” 

Vệ Tu phải liên tục cam đoan sẽ mau khỏe lại, bấy giờ Từ Doãn Xuân mới tạm thời yên tâm. 



Ba tháng qua, Từ Doãn Xuân quả thực rất nghe lời. 

Lão quản gia nói ngày nào Từ Doãn Xuân cũng đọc sách luyện chữ, lại nghe theo chỉ thị của Vệ Tu mà chăm chỉ luyện võ. Tuy lúc bắt đầu nghịch ngợm đôi chút, nhưng chung quy vẫn không quên lời Vệ Tu. 

“Nghịch ngợm một chút mới giống trẻ con.” Lão quản gia cười nói. 

“Ta thấy sớm muộn gì nó quậy đến tận trời.” Vệ Tu thở dài, nhưng nhìn nét chữ của Từ Doãn Xuân tiến bộ rõ rệt, chữ của hai người ngày càng giống nhau, cuối cùng y vẫn mỉm cười. 



Đêm ấy, Từ Doãn Xuân vẫn cùng Vệ Tu chung giường chung gối. 

Từ Doãn Xuân không còn vừa lên giường đã chui vào lòng Vệ Tu, lồng ngực  Vệ Tu trống rỗng, thầm nghĩ: Ba tháng không gặp, có lẽ họ đã xa cách đôi phần. 

“Thiếu gia, ta ngủ bên ngoài được không?” 

“Tùy ngươi, trong phủ nhiều chỗ, ngươi thích ngủ đâu thì ngủ.” 

Vệ Tu vốn không quá để tâm chuyện ngủ cùng người khác, nhưng nay Từ Doãn Xuân chủ động rời đi, ít nhiều y vẫn cảm thấy không quen. 

Y căng mặt nằm đó, thấy Từ Doãn Xuân từ bên trong bò ra, bước xuống giường. 

Tiếp đó, Từ Doãn Xuân đẩy y vào trong rồi lại trèo lên giường. 

Vệ Tu: “?” 

Từ Doãn Xuân kéo chăn ngay ngắn, quen đường quen nẻo chui vào trong lòng Vệ Tu. 

Nó hài lòng cọ cọ vài cái, nói: “Vai thiếu gia phải mau lành nha, ta thích ngủ bên trong.” 

Hóa ra ban nãy không phải là nó không muốn gần gũi Vệ Tu, chỉ là vì nó sợ làm đau vai phải bị thương của y. 

“Không cần ngươi nói cũng sẽ lành.” 

Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng khóe môi Vệ Tu lại khẽ cong lên.

*

Tuy nhiên vai của Vệ Tu mãi vẫn chưa khỏi, cứ cử động là đau nhức.

Mũi tên bắn trúng y có tẩm độc, làm tổn thương đến gân mạch. Hoàng Đế phái mấy thái y đến, thái y nhìn xong đều bảo y phải dưỡng thương từ từ.

Hoàng Đế muốn Vệ Tu vào cung dưỡng thương song Vệ Tu không muốn.

Dù sao mặc dù ở nhà có Từ Doãn Xuân ồn ào nhốn nhào, nhưng nhìn Từ Doãn Xuân nghịch ngợm vẫn thú vị hơn gặp đám hoàng tử công chúa kia.

Chỉ là nằm ngoài dự đoán của y, dạo này Từ Doãn Xuân yên tĩnh hơn y tưởng tượng nhiều.

“Sao không ồn ào?”

“Ta muốn chữa khỏi cho thiếu gia.” Từ Doãn Xuân bưng một quyển y thư nói: “Thiếu gia, đây là chữ gì?”

Vệ Tu dở khóc dở cười: “Chữ còn chưa nhận mặt hết mà còn định đòi chữa bệnh cho ta?”

Từ Doãn Xuân bắt đầu cố chấp: “Thiếu gia cứ nói đi!”

Vệ Tu đành phải đọc chữ cho nò.

Vệ Tu nằm liệt giường, Từ Doãn Xuân liền ngồi bên cạnh đọc y thư.

Cái đứa trẻ trước đây mới thuộc được hai hàng sách đã đòi ôm đòi khen mới chịu tiếp tục ngồi học giờ lại có thể tập trung như vậy, Vệ Tu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Tuy nhiên vài ngày sau, Từ Doãn Xuân lại có hành động gây sốc.

“Thiếu gia, ta muốn vào cung.”

Vệ Tu: “Cái gì?”

Từ Doãn Xuân tỏ vẻ nghiêm túc: “Ta muốn học y với thái y.”

Vệ Tu: “Ngươi không sợ Tam hoàng tử ở trong cung bắt nạt ngươi à?”

Từ Doãn Xuân: “Được luôn, nhanh chóng trị lành vết thương cho thiếu gia rồi để thiếu gia đi đánh Tam hoàng tử.”

Vệ Tu: “???”



Vệ Tu miệng thì nói không cần thiết, nhưng lúc này y đã định sẵn trở thành một vị thiếu gia chiều chuộng mọi yêu cầu của Từ Doãn Xuân.

Y quyết định vào cung dưỡng thương, đưa Từ Doãn Xuân vào cung với thân phận người hầu, đồng thời lấy lý do Từ Doãn Xuân phải hầu hạ y dưỡng thương để xin thái y chỉ dạy thêm cho Từ Doãn Xuân.

Hoàng Đế sắp xếp hai tiểu thái giám cho Vệ Tu, thường ngày khi Từ Doãn Xuân học tập ở Thái Y Viện chính hai người đó sẽ hầu hạ Vệ Tu.

Hoàng Đế biết Vệ Tu thích yên tĩnh nên phái Tiểu Vinh Tử, Tiểu Đức Tử đều là những kẻ yên lặng, khéo léo đi theo.

Bình thường đến giờ dùng bữa, hai người nhanh nhẹn chuẩn bị đồ ăn xong rồi lặng lẽ lui ra. Pha trà, quét dọn cũng vậy, làm mọi việc trong im ắng, không có chút tiếng động nào.

Nếu Vệ Tu có việc gọi họ, bọn họ sẽ cung kính nghe theo chỉ thị của Vệ Tu, không nói thêm nửa câu gì.

Đã lâu rồi hai tai Vệ Tu không được yên tĩnh như vậy, song lại cảm thấy có phần không quen.



Ban đêm, Từ Doãn Xuân trở về.

“Thiếu gia thiếu gia, đoán xem hôm nay ta đã thấy gì!”

Từ Doãn Xuân vừa thấy Vệ Tu đã chui vào trong lòng y, như một con rắn trơn tuột, đè cũng không thể đè nổi.

Vệ Tu chỉ nghe bên trái một tiếng “thiếu gia”, bên phải một tiếng “thiếu gia”, ồn ào đến mức hai tai ù ù.

Y không nhịn được nói: “Ngươi xem Tiểu Vinh Tử Tiểu Đức Tử kìa! Người ta trầm tĩnh biết bao rồi nhìn lại ngươi! Ai mà không thích trẻ con trầm tĩnh chứ?”

Kết quả vừa nói xong, miệng Từ Doãn Xuân lập tức méo xệch.

Vệ Tu thầm nghĩ không xong, tên nhóc này lại sắp khóc rồi.

Tuy nhiên câu tiếp theo Từ Doãn Xuân lại nói: “Được người ta thích thì sao? Thiếu gia thích Tiểu Xuân là được rồi, Tiểu Xuân không quan tâm người khác có thích mình hay không.”

Lời này từ miệng một người hầu nói ra khó tránh quá mức nũng nịu, nhưng Vệ Tu nghe vào lại cực kỳ thoải mái.

Đêm đó, Từ Doãn Xuân đứng ở bên giường thay thuốc cho Vệ Tu.

Động tác thay thuốc của nó đã rất thành thạo, thậm chí còn cẩn thận hơn những thái y kia.

Vệ Tu nghe nó líu lo nói không ngớt, chợt cảm thấy: vẫn cứ như vậy là tốt.



Hai người trải qua mùa đông ở trong cung, sau đó lại đón chào mùa xuân của một năm mới.

Từ Doãn Xuân miệng thì ồn ào nhưng rất chịu khó học y. Nó ở trong Tàng Thư Các tìm đi tìm lại, tìm ra một phương thuốc cổ, cùng các thái y khác cải tiến phương thuốc, chữa lành vết thương cho Vệ Tu hệt như kỳ tích.

Đứa trẻ trước đây chỉ biết khóc lóc rồi trốn tọt vào lòng y giờ đã chữa lành vết thương cho y.

Trước khi ra cung, Hoàng Đế cố ý ban thưởng hai tiểu thái giám cho Vệ Tu.

“Hai vị công công thông minh lanh lợi…” Vệ Tu nói đến đây thì dừng lại một chút.

Từ Doãn Xuân đứng sau lưng lén kéo áo y, y liền nói: “Không giống Doãn Xuân tính tình trẻ con.”

Từ Doãn Xuân lập tức không kéo nữa.

Vệ Tu lại chuyển lời: “Nhưng trong phủ đã có quản gia và bà vú, không cần làm phiền hai vị công công.”

Sau khi ta khỏi cung, Từ Doãn Xuân nói: “Sao thiếu gia không muốn Tiểu Đức Tử, Tiểu Vinh Tử? Không phải thiếu gia rất thích họ sao?”

Vệ Tu nói: “Hết cách rồi, giường quá nhỏ. Nếu hai người họ cũng sợ chuột lớn thì giường không nhét nổi bốn người.”

Từ Doãn Xuân: “…”

Vệ Tu quay người: “Nhưng đổi cái giường là được! Hay thế này đi, ta quay lại nói với bệ hạ…”

Từ Doãn Xuân vội vàng giữ chặt Vệ Tu, gào lớn: “Nhà không có giường nào khác để đổi đâu! Không có!”

Vệ Tu cười phá lên.

Người ngoài tuyệt đối không thể tưởng tượng, Vệ Tu già dặn từ nhỏ kia cũng sẽ trêu người như vậy, cũng sẽ cười vui như thế.

Gió xuân thổi đến, đó là mùa xuân thứ hai họ ở bên nhau.

*

Sau khi rời cung, Từ Doãn Xuân tiếp tục học y học dược.

Để đề phòng sau này Vệ Tu bị trúng thêm độc lần nữa, nó cũng bắt đầu nghiên cứu về độc dược, học cách chế độc giải độc.

Học được cách chế độc không thể không học cách dùng độc.

Từ Doãn Xuân muốn chế tạo một chiếc hộp có thể mang theo các loại thuốc độc bên mình, thế nên lại nảy ra ý định học cách chế tạo cơ quan.

Ban đầu nó định ra ngoài bái sư, nhưng Vệ Tu biết rằng cầu sư học nghệ ắt phải trở thành đệ tử của đối phương, xem đối phương như sư phụ để phụng dưỡng, một đi là ba năm năm.

Vệ Tu không nỡ để Từ Doãn Xuân ra ngoài chịu khổ, thế là dứt khoát bỏ tiền mời người về nhà, chuyên môn dạy dỗ Từ Doãn Xuân.

Cứ như vậy, kiến thức của Từ Doãn Xuân không ngừng mở rộng.

Bốn năm trôi qua, hắn học được cách chế tạo cơ quan, học được cách chế tạo binh khí, tay nghề ngũ tượng tuy không phải tuyệt đỉnh thần diệu nhưng môn nào cũng thông thạo, xứng đáng với danh hiệu “thợ khéo”.

“Mỗi năm Doãn Xuân lại một thông minh khéo léo hơn trước.” Lão quản gia nói.

“Nhưng cũng mỗi năm một ồn ào hơn.” Vệ Tu đánh giá: “Chẳng qua đứng đắn đọc sách không thể tĩnh tâm, việc tự mình thích lại biết nghiên cứu, cũng coi như có tiến bộ.”

Lão quản gia cười bảo: “Cuối cùng thiếu gia cũng có thể yên tâm rồi phải không? Năm đó thiếu gia vẫn thường lo lắng cho hắn, không biết để hắn học văn hay học võ.”

Vệ Tu: “Yên tâm sao? Có lẽ vậy, nếu hắn đừng lôi ta ra thử thuốc thì càng tốt.”

Vệ Tu đã sớm nghĩ thông.

Có lẽ y không thể giúp đỡ mọi nơi, nhưng trong khả năng của mình y sẽ cố gắng hỗ trợ Từ Doãn Xuân.

Vệ Tu: “Giờ Doãn Xuân cũng có thể quản lý việc nhà, sau này quản gia có thể hưởng phúc.”

Lão quản gia lại cười: “Chẳng phải bây giờ cũng đang hưởng phúc hay sao? Thấy hai người ngày ngày vui cười lòng ta đã vui vẻ rồi.”



Lại một năm nữa trôi qua, bà vú trong phủ tuổi tác đã cao, cáo lão hồi hương.

Mà lão quản gia cũng qua đời.

Trong ráng trời mùa thu, Từ Doãn Xuân mặc tang phục, khóc lóc tiễn linh cữu lão quản gia xuống mồ.

Vệ Tu không khóc, y đứng trước mộ nhìn cảnh sắc tiêu điều, chỉ cảm thấy vô cùng thê lương.

Trở về phủ tướng quân, phủ đệ trống trải, gió thu thổi qua cuốn bay những chiếc lá rụng xào xạc, gió qua lá rụng, tướng quân phủ lớn như vậy mà chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cha mẹ của Vệ Tu mất sớm, một tay lão quản gia nuôi dưỡng y chẳng khác gì người thân của y.

Giờ đây lão quản gia – người đã gặp cha mẹ của y, đã gặp tuổi thơ tương đối trọn vẹn của y – đã không còn nữa.

Dường như một phần nào đó trong y cũng đã chết theo, không còn ai nhớ đến nữa.

Tuy nhiên y không khóc, chỉ cảm thấy mông lung, chẳng biết đi đâu về đâu.

Đột nhiên, một cơ thể ấm áp lao về phía y, đánh thức y.

Là Từ Doãn Xuân ôm chặt lấy y òa khóc.

“Tiểu Xuân sẽ không bao giờ rời xa thiếu gia.”

“Tiểu Xuân sẽ mãi mãi mãi mãi ở bên thiếu gia, không để thiếu gia cô đơn, không để thiếu gia một mình.”

Cuối cùng nước mắt của Vệ Tu cũng rơi xuống, nhỏ giọt trên mặt Từ Doãn Xuân.

Nước mắt của hai người cùng hòa vào nhau, như máu hòa quyện trên nền tuyết mùa đông năm ấy.

Y không nói gì, nhưng Từ Doãn Xuân hiểu nỗi đau của y.

Quả thật một phần của y đã chết, nhưng phần có Từ Doãn Xuân vẫn kiên cường sống.

Từ Doãn Xuân khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lèm: “Tiểu Xuân sẽ cố gắng sống, luôn luôn ở bên thiếu gia.”

“Thiếu gia phải chết trước Tiểu Xuân, nhưng chỉ được chết sớm hơn một chút, không thể để Tiểu Xuân một mình đau khổ quá lâu.”

Vệ Tu vừa khóc vừa cười: “Lại nói bậy bạ.”

Từ Doãn Xuân: “Không nói bậy bạ, ta nói được làm được, thiếu gia cũng phải làm được.”



Năm đó, có người lập lời thề, hứa hẹn Vệ Tu cả đời không cô đơn.

Năm đó, Vệ Tu mười chín tuổi, Từ Doãn Xuân mười lăm tuổi, từ đây hai người sống nương tựa nhau.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com