Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
1
Tôi là Thịnh Duy, một tiểu hoa đán đang nổi như cồn.
Trước khi bước chân vào giới giải trí, tôi là công chúa cành vàng lá ngọc của giới quý tộc Bắc Kinh.
Sau khi vào nghề, tôi trở thành “đèn Diêm Vương” của showbiz – ai hợp tác với tôi là y như rằng sẽ dính phốt, sự nghiệp lao dốc.
Sống gần nửa đời người, từ trước tới nay tôi chưa từng thua cuộc.
Cho đến năm tôi hai mươi sáu tuổi, gặp một ông thầy bói.
Ông ta chỉ liếc mắt một cái rồi phán luôn:
“Mệnh cô quá nhẹ, nếu không kết hôn với người hợp bát tự, sẽ không sống quá nửa năm.”
Tôi không tin.
Nhưng mẹ tôi thì tin sái cổ.
Bà lập tức chạy khắp thành phố hỏi han, tìm cho ra ai có bát tự hợp với tôi.
Tìm tới tìm lui, lại tìm ra được nam thần thời trung học của tôi – anh trai thanh mai trúc mã ngày xưa.
Bây giờ anh ấy đang làm việc tại Bệnh viện Quân đội – bác sĩ Bùi Thanh Hoài.
Mẹ tôi dẫn tôi đi gặp anh.
Tôi không vui vẻ gì, trên đường cứ càm ràm:
“Đã bao nhiêu năm không gặp, nhỡ đâu giờ ảnh thành một con heo mập thì mẹ cũng bắt con lấy ảnh hả…”
Tôi còn chưa dứt lời.
Giây tiếp theo, Bùi Thanh Hoài được nhân viên phục vụ dẫn qua tấm bình phong, đẩy cửa bước vào.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Luồng gió nhẹ lướt qua tai tôi.
Tôi bị chất giọng khàn, trầm như loa bass của anh đánh trúng, ngẩn người mất ba giây rồi mới ngẩng đầu lên.
Rồi ánh mắt tôi va phải đôi mắt màu nâu nhạt, sâu thẳm của anh.
Anh cất giọng trầm thấp: “Cháu chào dì. Chào Tiểu Duy.”
Tôi nín thở.
Vài năm không gặp, Bùi Thanh Hoài dường như còn cao lớn hơn xưa.
Anh đến vội, vẫn chưa kịp thay đồ.
Chiếc áo khoác phi công màu đen khoác bên ngoài, bên trong là chiếc sơ mi quân đội màu xanh rêu chưa cởi nút.
Cả người anh cao ráo rắn rỏi, toát lên khí chất chính trực nghiêm nghị, đôi chân dài chẳng biết đặt đâu cho vừa.
Mẹ tôi lên tiếng bắt chuyện: “Lâu quá không gặp Tiểu Bùi rồi, chắc con cũng nghe qua chuyện của Tiểu Duy, Tiểu Duy nhà dì…”
“Từ cái nhìn đầu tiên, cô ấy đã phải lòng anh rồi.” – tôi cắt ngang, từng chữ rõ ràng, nhìn Bùi Thanh Hoài đầy nghiêm túc:
“Chúng ta kết hôn đi, bác sĩ Bùi.”
Căn phòng bỗng chốc lặng như tờ.
Mẹ tôi và Bùi Thanh Hoài đều sững người trước lời nói thẳng thắn của tôi.
Giữa bầu không khí im ắng, tôi nhìn anh chăm chú, nhịn mãi rồi vẫn không nhịn được.
Tôi dè dặt hỏi:
“Nếu tôi và anh đi đăng ký kết hôn, tôi có được sờ cơ bụng của anh không?”
Bùi Thanh Hoài: “…”
Bùi Thanh Hoài: Hả?
2
Và rồi...
Tóm lại là...
Chúng tôi đã đăng ký kết hôn với tốc độ ánh sáng.
Bùi Thanh Hoài hơn tôi nửa tuổi.
Hai nhà chúng tôi vốn quen biết nhau từ lâu, hồi mẫu giáo từng là hàng xóm một thời gian, còn thường xuyên đi học và tan học cùng nhau.
Nhưng sau đó, khi tôi lên tiểu học thì nhà tôi chuyển đi.
Lên cấp ba tôi mới gặp lại anh ấy, nhưng lúc đó anh ấy gần như không nói chuyện với tôi nữa.
Anh ấy đấy à ...
Ngoại hình đẹp, học giỏi, gia thế siêu khủng – ông nội là sĩ quan cấp cao, bà nội là nghệ sĩ dương cầm.
Đúng chuẩn con nhà người ta – thiên chi kiêu tử bước ra từ sách giáo khoa.
Đáng tiếc, có một khuyết điểm chí mạng:
Tính cách cực kỳ khó ưa, trên trán như viết mấy chữ “người lạ đừng đến gần”.
Hoàn toàn không giao du với bạn bè cùng lớp.
Hồi đó, hoa khôi trường từng đỏ mặt đi xin xỏ giáo viên:
“Em muốn học chung với Bùi Thanh Hoài để cùng nhau tiến bộ ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com