Khoảng cách giữa hai người quá gần, cô hoàn toàn không chống đỡ nổi, đành miễn cưỡng đáp bừa một câu: “Cũng được...”
Trần Du Chinh bình thản tựa lại ghế sô pha: “Ồ, cũng được.”
Dư Nặc bất an dời tầm mắt, gượng gạo ừ một tiếng.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời cầu nguyện trong lòng, mong rằng sau khi tỉnh rượu, anh sẽ quên hết tất cả chuyện đã xảy ra tối nay, quên luôn mọi cuộc đối thoại giữa hai người.
Một lát sau, Trần Du Chinh chậm rãi nói: “Vậy mà em lại nhìn lâu như vậy.”
“...”
Dư Nặc cứng họng.
Cô như ngồi trên đống lửa, suy nghĩ vài giây rồi bất đắc dĩ hỏi: “Sao cậu lại lén nhìn tôi chơi điện thoại?”
Trần Du Chinh liếc cô: “Chẳng phải em cũng lén xem ảnh của tôi à.”
“Tôi không có xem lén." Dư Nặc muốn phản bác nhưng không nói nổi anh, đành chuyển đề tài: “Cậu say rồi, Trần Du Chinh.”
Nếu Tiểu Ứng có mặt ở đây, chắc chắn sẽ mắng anh té tát, bảo Trần Du Chinh là đồ vô liêm sỉ, mượn cớ say rượu để trêu ghẹo con gái.
Còn không biết điểm dừng!
Đúng lúc này, có người gọi tên Dư Nặc.
Mấy tuyển thủ của OG xuất hiện ở cửa khách sạn, có vẻ họ cũng vừa mới đi liên hoan về.
Dư Nặc như được giải thoát, lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha, gần như chạy trốn khỏi chỗ này.
Cô bước nhanh đến.
Dư Qua từ xa nhìn về phía Dư Nặc, rồi đánh giá cô một lượt: "Sao em lại ở chung một chỗ với cậu ta? Đang làm gì thế? Anh gọi điện cũng không nghe?'"
“Cậu ấy uống hơi nhiều, em ở lại trông chừng.” Dư Nặc giải thích: “Em không thấy anh gọi, lúc nãy em ra ngoài ăn khuya.”
Cả đám người ai cũng lảo đảo. Dư Nặc nhìn sang A Văn: “Anh Văn, hôm nay anh lợi hại ghê.”
A Văn trông có vẻ cũng đã uống không ít, đẩy Will đang đỡ mình ra, lao đến định ôm Dư Nặc.
Dư Qua kịp thời ngăn lại.
A Văn lập tức quay người, bổ nhào vào Dư Qua: “Fish, mẹ nó cậu đúng là đàn ông đích thực, hu hu hu hu, Fish, tôi khổ quá... Em gái à, anh vui lắm, em có biết không?”
Dư Nặc đứng bên cạnh, nhỏ nhẹ an ủi: “Biết, biết mà.”
Bọn họ trò chuyện thêm vài câu, Dư Nặc vẫn có hơi lo lắng cho Trần Du Chinh, bèn nói: “Anh, em đưa bọn họ về phòng trước, lát nữa em sẽ tìm anh sau.”
Dư Qua bị A Văn quấn lấy đến phát bực, vừa phiền vừa không đẩy ra được: “Không cần đâu, em về nghỉ sớm đi. Khi nào mấy đứa đi?”
“Chắc là ngày mai.”
Dư Qua gật đầu: “Khi nào về nhớ gọi cho anh.”
Dư Nặc gật đầu: “Dạ.”
...
Killer vẫn còn nôn ngoài kia, Dư Nặc quay lại bên Trần Du Chinh, Tiểu Ứng vẫn chưa xuống.
Cô đang định nhắn tin cho Tiểu Ứng.
Trần Du Chinh bỗng gọi "này" một tiếng. Anh khuỵu hai khuỷu tay lên đầu gối, nghiêng đầu: “Em qua đó làm gì? Bây giờ em là... người của ai?”
Dư Nặc đang cúi đầu nhắn tin cho Tiểu Ứng, lần đầu tiên nghe không rõ, có chút ngơ ngác.
Cô chỉ nghe được nửa câu sau.
Bây giờ em là người của tôi.
Dư Nặc hoang mang: “Hả?”
Cô chần chừ, không nhịn được xác nhận lại lần nữa: “Cậu nói gì cơ?”
“Tôi nói...”
“Ê, tôi đến rồi đây!!”
Giọng Tiểu Ứng vang lên từ phía sau, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
Tiểu Ứng ý vị sâu xa liếc Trần Du Chinh một cái: “Khó nói lắm.”
Trần Du Chinh cau mày: “Cậu có thôi đi không?”
Tiểu Ứng tỏ vẻ vô tội nói: “Tôi đâu có nói gì, là tự cậu chuốc lấy đấy chứ.”
Những người khác đánh hơi được mùi "nhiều chuyện", lập tức hỏi dồn: “Đệch, có chuyện gì à? Là chuyện gì thế?"
Tiểu Ứng đập bàn, phẫn nộ: “Trần Du Chinh, cậu ấy mượn rượu làm càn, quấy rối con gái!!!”
Ultraman há hốc miệng, kinh ngạc nhìn Trần Du Chinh: “Thật hay giả vậy?”
Trần Du Chinh tức đến bật cười: “Quấy rối t*nh d*c gì chứ? Cậu có thể nói dễ nghe hơn một chút không?”
Tiểu Ứng đổi cách diễn đạt: “Vậy… sàm sỡ?”
Trần Du Chinh ném một chiếc đũa qua: “Cậu bị ngu à?”
Killer sốt ruột ra mặt: “Sàm sỡ thế nào? Chi tiết đâu? Nhanh lên, nói nghe coi!”
Tiểu Ứng cúi đầu uống sữa đậu nành: “Tôi không dám nói đâu.”
Killer lại quay sang: “Không phải chứ, Trần Du Chinh, rốt cuộc cậu đã làm gì em gái nhà người ta thế hả?!”
“Em gái gì chứ.” Van chỉnh lại: “Là chị Dư Nặc.”
Nói xong, anh ấy lại thúc giục Tiểu Ứng: “Rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì? Đừng có làm màu nữa, nói lẹ đi!”
Tiểu Ứng chậc một tiếng: “Không phải đã nói rồi à.”
“Chi tiết! Chúng tôi cần nghe chi tiết!”
“Thì là… thì là…” Tiểu Ứng liếc sắc mặt của Trần Du Chinh, nói rất mơ hồ: “Cậu ấy ép Dư Nặc… có chút tiếp xúc thân thể…”
Câu này vừa thốt ra, xung quanh lập tức im lặng vài giây.
Thấy Trần Du Chinh không lên tiếng, Killer nghiêm túc khuyên bảo: “Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, chị gái là kiểu khó theo đuổi nhất. Tình chị em bình thường không có kết cục tốt đâu…”
Thomas cười gian xảo: “Tình chị em thì sao chứ? Dưới giường gọi chị, trên giường chị gọi, k*ch th*ch phải biết.”
“Dừng! Dừng! Cậu có thể ghê tởm hơn được nữa không?”
Thấy bọn họ càng nói càng lố, Ultraman khó chịu cắt ngang: “Mẹ nó, coi như tôi xin các cậu được chưa? Conquer mới 19 tuổi thôi đó, đừng có tưởng tượng phong phú quá.”
“Thằng trai tân nhà cậu, 19 tuổi thì sao? 19 tuổi cũng là người đàn ông trưởng thành rồi.” Killer bĩu môi: “Hơn nữa, cậu thì biết cái gì? Trẻ con đừng xen mồm vào, đúng không, Trần Du Chinh?”
Trần Du Chinh mặt mày sa sầm: “Cậu có bệnh hả?”
“Hê, sao đang nói chuyện tự nhiên lại cáu thế?”
Killer nói năng hùng hồn: "Đúng vậy, đúng vậy, chỉ là thảo luận chơi thôi mà. Chuyện tình chị em này có liên quan tới cậu đâu, đừng có tự nhận vào mình thế chứ."
...
Máy bay đáp xuống Thượng Hải, sau khi lấy hành lý, xe buýt của TG đã đợi sẵn ở bãi đỗ.
Tài xế mở cốp xe, lần lượt chất hành lý lên.
Đến lượt Dư Nặc, chiếc vali của cô hơi nặng, nhấc lên có chút vất vả.
Phía sau có người nghiêng người, định giúp cô một tay.
Xếp hành lý xong, cô không dừng lại thêm, lách người qua anh, lên xe.
Thấy vậy, Killer bước đến khoác vai Trần Du Chinh: “Rốt cuộc cậu đã làm chuyện mất nhân tính gì thế hả? Sao chị ấy lại sợ cậu đến thế?”
Trần Du Chinh bị làm phiền đến phát bực, “Liên quan gì đến cậu? Cậu rảnh lắm hả?”
Cả người anh phủ đầy dáng vẻ "cấm lại gần", lặng lẽ lên xe theo.
Bị mắng oan một trận, Killer có chút ngượng ngùng, bực bội lẩm bẩm: “Bị người khác làm khó chịu xong lại trút giận lên tôi, đúng là vô lý.”
...
Xe buýt chở mọi người về đến trụ sở của TG.
Sau mấy ngày chạy vạy khắp nơi, ai nấy đều mệt mỏi rã rời.
Uống say cả đêm, lại còn náo loạn đến tận khuya chưa ngủ yên. Huấn luyện viên chỉ dặn dò qua loa vài câu rồi cho giải tán. Mọi người ậm ừ đáp lại, lần lượt lên lầu nghỉ ngơi.
Dư Nặc kéo vali, định bắt xe về trường.
Cô lấy điện thoại ra, lướt mắt qua đám đông.
Trùng hợp chạm phải ánh mắt của Trần Du Chinh. Anh hình như định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng.
Dư Nặc lập tức dời ánh mắt đi, cực kỳ không tự nhiên.
...
Dư Nặc chào tạm biệt Tề Á Nam, rời khỏi trụ sở TG. Cô đứng bên đường chờ xe, cúi đầu, trước mắt bỗng phủ xuống một bóng đen.
Trần Du Chinh đứng trước mặt cô.
Dư Nặc quan sát xung quanh, lặng lẽ dịch sang bên một bước.
Trần Du Chinh cũng theo đó mà di chuyển, chặn trước mặt cô.
Dư Nặc âm thầm chuẩn bị tâm lý, đành ngẩng đầu, giả ngu: “Sao thế? Có chuyện gì à?”
Anh trông có vẻ mệt mỏi, như thể chưa tỉnh ngủ, hỏi cô: “Em tránh tôi làm gì?”
Dư Nặc căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Không có…”
Trần Du Chinh chậm rãi gật đầu: “Không có?”
Anh cao hơn cô một đoạn, dù không đứng thẳng cũng đủ mang đến cảm giác áp bức.
Dư Nặc ậm ừ một tiếng.
Tầm mắt anh lướt qua đỉnh đầu cô, trên đó có một xoáy tóc nhỏ. Nhìn Dư Nặc ngoan ngoãn đứng yên, Trần Du Chinh lên tiếng: “Tối qua… tôi…”
Dư Nặc nhanh chóng ngắt lời: “Không sao, không có chuyện gì cả."
Trần Du Chinh dừng lại: “Em biết tôi định nói gì luôn à?”