Thấy Kiều Lộc sắp bị hôn đến mềm nhũn như bông, tựa kem tan giữa trưa hè, Lâm Triều Sinh cuối cùng cũng chịu kết thúc màn "dạy học" đầy dây dưa kia. Anh ôm lấy Kiều Lộc – người đã bị anh hôn đến mơ màng, tứ chi rã rời – rồi đặt lên đùi mình.
Dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước long lanh như mấy viên trân châu vừa rơi xuống từ khóe mắt Kiều Lộc, ánh mắt mang theo vài phần sắc bén khi nãy của Lâm Triều Sinh cũng dần thu lại, trở về vẻ điềm đạm mà Kiều Lộc vẫn quen thuộc.
Kiều Lộc dựa vào người Lâm Triều Sinh, đầu tựa lên vai anh, thở nhè nhẹ, phải một lúc lâu sau mới hoàn toàn hồi lại tinh thần từ nụ hôn vừa nồng nàn vừa khiến cậu suýt không thở nổi.
Môi vẫn còn cảm giác tê rần pha lẫn chút đau nhức khiến Kiều Lộc chẳng vui chút nào, bèn bĩu môi ra vẻ bất mãn.
Kiều Lộc khẽ siết lấy vạt áo của Lâm Triều Sinh bằng mấy ngón tay trắng mảnh, cúi đầu xuống, đầu óc trống rỗng, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào phần tựa lưng của ghế sofa.
Trong lúc đờ ra, Kiều Lộc thầm nghĩ: Thuốc mà Lâm Triều Sinh đưa tối qua... đúng là cho có lệ mà thôi.
Hồi tưởng lại mấy hành động của Lâm Triều Sinh hai ngày nay, Kiều Lộc phồng má lên, trong lòng âm thầm rút ra một kết luận:
Lâm Triều Sinh lúc thân thiết với mình, chẳng dịu dàng chút nào.
Cực kỳ dữ.
Nghĩ đến đây, cậu hết đờ người luôn. Cậu đưa ngón tay ra chọc chọc Lâm Triều Sinh, rồi nhỏ giọng oán trách:
"Anh Triều Sinh, anh dữ quá à..."
Vì vừa mới bị "hành" quá sức, giọng nói của Kiều Lộc khàn khàn, nhỏ xíu, khác hẳn với chất giọng trong trẻo thường ngày.
Kiều Lộc vừa nói dứt câu, đã nghe thấy Lâm Triều Sinh hỏi lại với giọng đầy vô tội:
"Anh dữ chỗ nào chứ?"
"Lúc anh đụng vào em thì dữ lắm luôn đó…" Kiều Lộc ấm ức lầm bầm.
Tối hôm qua còn hứa "Lần sau sẽ không nữa", vậy mà hôm nay đã quên sạch.
Lâm Triều Sinh đúng là chuyên đi lừa người ta!
Kiều Lộc giận dỗi, mặt bị Lâm Triều Sinh nhéo một cái rồi xoay qua chỗ khác. Anh nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của cậu một lúc, sau đó – như thể mọi thứ đều được lập trình sẵn – lại nhỏ giọng nói bên tai cậu một câu:
"Lần sau sẽ không."
Kiều Lộc khẽ "Hừ" một tiếng, rõ ràng là không tin một chữ nào trong câu đó cả.
Cậu nhảy khỏi đùi Lâm Triều Sinh, cúi xuống nhặt điện thoại của mình từ dưới thảm lên. Nhớ lại lúc nãy đang nhắn tin thì bị tên kia làm phiền đến mức mất cả mạch cảm xúc, cậu liền mở WeChat ra, nhắn tin trả lời lại cho Phương Tầm Đông.
Xong xuôi, Kiều Lộc ôm điện thoại đi ra ban công, chuẩn bị làm theo lời Phương Tầm Đông dặn, tìm một vị trí thật đẹp để đặt mấy chậu sen đá, rồi tưới một ít nước cho chúng.
Ban công khá khô, độ ẩm thấp, nên Kiều Lộc chỉ vừa mới ra đứng được một lúc đã bị Lâm Triều Sinh xách cổ áo lôi ngược vào nhà.
Trước khi bị kéo đi, Kiều Lộc có để ý thấy Lâm Triều Sinh đứng nhìn mấy chậu sen đá khá lâu.
Cậu tưởng đâu Lâm Triều Sinh cũng hứng thú với đám cây nhỏ này, bèn kéo tay anh, háo hức kể rằng mình vừa học được cách chăm sen đá từ chỗ Phương Tầm Đông. Cậu nói liền một hơi đầy phấn khích, rồi ngẩng đầu chờ phản ứng thì chỉ nhận được một câu đáp gọn lỏn từ Lâm Triều Sinh:
"Biết rồi. Để anh chăm cho em."
Kiều Lộc lập tức lắc đầu: "Em tự chăm được!"
Sau khi đọc kỹ lại mấy lời dặn Phương Tầm Đông gửi, Kiều Lộc cảm thấy việc chăm mấy chậu sen đá này chắc cũng không quá khó.
Lâm Triều Sinh liếc Kiều Lộc một cái, ánh mắt không rõ là có ý gì, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu cậu, giọng điệu thản nhiên:
"Được, chăm thì chăm. Nhưng chết rồi thì đừng khóc."
Kiều Lộc tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: "Không có đâu!"
Trừng xong thì lại nhớ tới lời lúc nãy của Lâm Triều Sinh, do dự một chút rồi nhỏ giọng hỏi:
"Anh cũng biết chăm sen đá à?"
Bước chân của Lâm Triều Sinh hơi khựng lại, rồi giọng nói trầm ổn vang lên sau đó:
Tối đến, trước khi ngủ, trong đầu Kiều Lộc vẫn còn lo lắng về mấy chậu sen đá kia. Vừa bị Lâm Triều Sinh ấn vào chăn chưa được bao lâu, cậu lại lò dò thò đầu ra, nắm tay anh, nhỏ giọng hỏi:
"Buổi tối lạnh như vầy, sen đá có bị đông chết không? Hay là… mình mang nó vô nhà nha?"
Cậu hoàn toàn tin tưởng, ánh mắt lấp lánh nhìn Lâm Triều Sinh chờ câu trả lời, như thể anh là chuyên gia trồng cây chứ không phải người vừa rồi còn hung dữ với cậu vậy.
Lâm Triều Sinh vốn dĩ là người trầm tĩnh, đôi mắt lóe lên vài cái rồi kéo Kiều Lộc nằm xuống lại, đắp chăn ngay ngắn như dỗ dành một đứa trẻ ngoan, sau đó mới rời khỏi phòng ngủ. Anh cúi đầu, mở điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Tô Ánh Đồng.
Ở xa bên nhà tổ, Tô Ánh Đồng đang chuẩn bị đi ngủ thì bất ngờ nhận được tin nhắn từ con trai. Bà mở ra xem, thoáng có chút kinh ngạc.
Trong lúc chờ Lâm Triều Sinh hồi âm, Tô Ánh Đồng quay sang vừa trò chuyện với Lâm Thư Trí vừa gõ tin nhắn: "Thằng bé Triều Sinh này, không ngờ lại bắt đầu nuôi người ta mập ra. Không phải trước giờ nó chẳng có hứng thú với mấy kiểu hoa hoa cỏ cỏ à? Sao tự dưng đổi tính thế?"
Lâm Thư Trí đang cầm một quyển sách đọc dở. Nghe vậy, ông đặt sách xuống, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tô Ánh Đồng rồi chậm rãi mở miệng: "Có lẽ là do Lộc Lộc thích."
Tô Ánh Đồng như được khai sáng, càng nghĩ càng thấy hợp lý, tám phần là do Lộc Lộc nuôi cho mập ra thật rồi.
Từ sau khi Kiều Lộc đến sống trong nhà, tuy Tô Ánh Đồng và Lâm Thư Trí thường xuyên bận rộn, thời gian ở nhà không nhiều, nhưng qua lời dì Trần kể lại, họ cũng biết hai đứa nhỏ càng ngày càng thân thiết.
Trước đây khi Kiều Lộc bị thương, Lâm Triều Sinh chẳng khác gì phát điên, không rời nửa bước, luôn túc trực bên cạnh.
Tô Ánh Đồng trong lòng vui mừng nghĩ: Anh em ruột e rằng cũng chỉ đến mức này thôi.
"Lộc Lộc là đứa dễ được người thương, em thấy Triều Sinh cũng rất quý đứa nhỏ này. Hôm nào em sẽ bàn với mẹ ruột của Lộc Lộc, xin nhận Lộc Lộc làm con nuôi của em, cho tử tế."
Tô Ánh Đồng nghiêm túc nói với Lâm Thư Trí.
Vì công việc bận rộn, hai vợ chồng bọn họ cũng không thể ở bên Lâm Triều Sinh nhiều như mong muốn. Từ nhỏ đến lớn, Triều Sinh luôn là kiểu tự lập, sống nội tâm, cũng không có nhiều bạn bè thân thiết để thổ lộ tình cảm.
Khi Lâm Triều Sinh còn nhỏ, Tô Ánh Đồng từng nghĩ đến việc sinh thêm một đứa em trai hoặc em gái cho thằng bé, để hai anh em có thể bầu bạn với nhau, không còn cô đơn như vậy nữa. Nhưng đó cũng chỉ là một ý tưởng thoáng qua. Sau này công việc của hai vợ chồng ngày càng bận rộn, họ cũng không còn thời gian để suy nghĩ tới chuyện đó.
Giờ đây, sự xuất hiện của Lộc Lộc lại khiến Tô Ánh Đồng khơi lại suy nghĩ ấy. Em trai hay em gái ruột thì không thể có được nữa, nhưng có một đứa trẻ hợp ý như Lộc Lộc để coi như em trai ruột, cũng chẳng khác gì thân ruột thịt là bao.
Càng nghĩ càng thấy ổn, Tô Ánh Đồng liền ngồi bật dậy khỏi giường, bước đến ngồi cạnh Lâm Thư Trí rồi tiếp tục nói:
"Vốn dĩ Sở Sở không phải hôm qua đã định về rồi sao? Kết quả bên kia công việc lại phát sinh tình huống mới, sinh nhật thành niên của Lộc Lộc rồi cả Tết cũng không về được, nói là phải ở nước ngoài một thời gian dài nữa."
"Nói như vậy thì vừa hay để Lộc Lộc ở lại nhà chúng ta cho đến khi tốt nghiệp, thân thiết thêm một chút. Như vậy vừa khiến Sở Sở bên kia yên tâm, mà Lộc Lộc cũng sẽ cảm thấy thoải mái, tự tại hơn."
"Triều Sinh chắc chắn cũng sẽ vui nữa."
"Anh nói có đúng không?"
Tô Ánh Đồng vừa nói vừa phân tích rõ ràng tính khả thi của việc nhận Kiều Lộc làm con nuôi, ánh mắt tràn đầy hứng khởi nhìn sang Lâm Thư Trí chờ phản ứng.
Lâm Thư Trí tháo cặp kính gọng mảnh trên sống mũi xuống, vòng tay ôm lấy vai Tô Ánh Đồng, cùng bà ngồi trở lại mép giường. Sau đó ông nhẹ nhàng lựa lời đáp:
"Chuyện này không cần vội. Anh với mẹ của Lộc Lộc vốn dĩ đã thân tình sâu đậm, thằng bé ở tạm nhà mình, chắc chắn cô ấy cũng yên tâm. Cũng không nhất thiết phải 'thân càng thêm thân', lỡ làm không khéo lại khiến mọi người cảm thấy gượng gạo."
Nghe Lâm Thư Trí phân tích xong, Tô Ánh Đồng cũng thấy có vài phần hợp lý. Dù có nhận Lộc Lộc làm con nuôi hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn, như bây giờ đã là rất tốt rồi.
Tô Ánh Đồng có chút tiếc nuối, khẽ thở dài: "Vậy để sau này tính tiếp vậy… emthật sự rất thích Lộc Lộc."
Mà lúc này, không hề hay biết chuyện cái vấn đề "nuôi mập" mình gây ra lại khiến Tô Ánh Đồng nảy sinh ý định muốn nhận Kiều Lộc làm em trai, Lâm Triều Sinh sau khi nhận được tin nhắn hồi âm từ mẹ liền nhét điện thoại lại vào túi quần, đi ra ban công, đem chậu "nhiều thịt" mà Kiều Lộc vẫn thương nhớ mang vào trong, đặt ở bên cạnh đèn trong phòng khách. Sau đó anh đóng chặt cửa sổ rồi quay lại phòng ngủ.
Kiều Lộc vẫn ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên ngoài cửa.
Vì ngủ dậy khá trễ nên giờ này cậu vẫn chưa thấy buồn ngủ mấy, tinh thần còn rất tỉnh táo.
Vừa nghe thấy tiếng Lâm Triều Sinh mở cửa bước vào, Kiều Lộc lập tức ló đầu ra khỏi chăn, đôi mắt đen láy trong veo nhìn về phía anh, khẽ hỏi:
"Anh Triều Sinh, anh mang nó vào chưa?"
Lâm Triều Sinh khẽ gật đầu, đi đến bên mép giường, tắt đèn trần lớn rồi nằm nghiêng xuống bên ngoài Kiều Lộc.
Anh duỗi tay ra vẫy nhẹ một cái, Kiều Lộc lập tức hiểu ý, ngoan ngoãn dịch lại gần, gối đầu lên cánh tay anh, rúc gọn vào trong lòng anh một cách rất tự nhiên.
Trong ánh đèn vàng ấm áp, Lâm Triều Sinh vòng tay siết nhẹ, ôm chặt lấy người trong ngực rồi khẽ hỏi:
Giọng Lâm Triều Sinh vang lên nhàn nhạt: "Thuốc bôi môi đau."
Nói xong, Kiều Lộc mới phản ứng lại, rồi nghiêm túc mím môi thử cảm nhận một chút, sau đó quay sang nói với Lâm Triều Sinh: "Không cần đâu, hình như cũng không đau lắm."
Trong bóng tối, Lâm Triều Sinh khẽ nhướng mày. Một lúc sau, Kiều Lộc cảm thấy hơi thở nóng hổi phả vào vành tai mình. Giọng trầm thấp của Lâm Triều Sinh theo đó mà vang lên:
"Thật sự không đau sao?"
Kiều Lộc nghiêm túc trả lời: "Thật mà."
Vừa dứt lời, hơi thở kia lại áp sát hơn. Kiều Lộc lần này có hơi ngứa ngáy trong lòng, bèn nghiêng đầu, giấu luôn cả khuôn mặt vào hõm cổ của Lâm Triều Sinh, không cho anh thấy biểu cảm của mình nữa.
Nhưng dù có che mặt, chiếc cổ trắng mảnh khảnh của cậu lại hoàn toàn để lộ ra trước mắt Lâm Triều Sinh, không hề phòng bị.
Từ lần bị dao cứa vào cổ, Kiều Lộc phải dưỡng thương mấy tháng trời mới hết đau. Vết thương từng khiến người ta kinh sợ nay cũng đã khô miệng, bong vảy, hiện tại chỉ còn lại một dấu vết hồng nhạt mờ mờ, nếu không nhìn kỹ thì gần như không thấy.
Lúc này, nơi vết sẹo nhạt ấy đang bị Lâm Triều Sinh chạm môi vào từng chút một. Kiều Lộc siết chặt ngón tay, những điểm mẫn cảm bị hôn khẽ khiến cậu không kiềm được mà khẽ run lên từng cơn.
"Đừng…"
Một từ yếu ớt bật ra khỏi kẽ môi, giọng nói vỡ vụn như làn khói.
Lâm Triều Sinh khựng lại một chốc, rồi nhẹ nhàng vuốt lưng Kiều Lộc đang run lên, ôm cậu sát vào ngực. Ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua vết sẹo mờ, như đang lần lại hình dáng vết thương thuở trước.
Một tiếng thở dài khẽ bật ra nơi lồ ng ngực anh, sau đó thấp giọng hỏi:
"Còn đau không?"
Cổ bị người kia đụng chạm một cách thân mật như thế, từng đợt tê dại như có dòng điện chạy dài từ đó lan lên đại não, khiến Kiều Lộc không kìm được mà khẽ nức nở một tiếng.
Cố gắng nghe rõ lời Lâm Triều Sinh nói xong, Kiều Lộc vùi đầu trong lồ ng ngực người kia, khẽ lắc đầu, giọng nhỏ như tiếng muỗi: "Đã sớm không còn đau nữa rồi."
Lâm Triều Sinh nghe xong, chỉ "Ừ" một tiếng, không rõ là cảm xúc gì.
Đôi mắt sâu thẳm, đen nhánh của anh lướt qua vết sẹo kia – giờ gần như đã khép lại – chăm chú nhìn một lúc lâu, rồi cuối cùng cúi đầu hôn nhẹ lên đó một cái. Sau đó, anh vòng tay ôm Kiều Lộc, xoa nhẹ sau cổ như trấn an, giọng khẽ khàng dỗ dành người kia vào giấc ngủ.
"Không đau thì tốt rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, đi ngủ đi."
"Anh sẽ chăm sóc cho em."
Không rõ là do Lâm Triều Sinh dùng lực vừa phải vuốt v e sau cổ trấn an, hay là vì đã khuya thật sự, Kiều Lộc vốn căng thẳng mệt mỏi dần dần trở nên hỗn loạn trong đầu, nhắm mở mắt chậm lại rồi thả lỏng hẳn.
Không biết đã qua bao lâu, Kiều Lộc từ từ nhắm hẳn mắt lại, nghe tiếng Lâm Triều Sinh nói nhỏ bên tai, rồi dần chìm vào giấc mộng đẹp.
Nửa đêm, ngoài cửa sổ, tuyết rơi nhẹ lẫn trong tiếng mưa rơi tí tách vang đều đều.
Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng ngủ, vốn dễ khiến người tỉnh giấc giữa đêm, thì đêm nay lại khiến Kiều Lộc ngủ thật sâu và yên ổn như trước. Cậu lặng lẽ nằm trong vòng tay ấm áp của Lâm Triều Sinh, có lẽ đang mơ một giấc mộng đẹp, trên môi hé nở nụ cười nhẹ, lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ xinh, giấc ngủ của cậu bình yên đến đáng yêu.