Kỳ thi giữa kỳ mang đến bầu không khí căng thẳng cũng không kéo dài bao lâu, rất nhanh liền tan đi theo sự đến gần của mùa thu và đại hội thể thao mùa thu sau đó.
Sau khi giáo viên chủ nhiệm công bố thời gian và địa điểm tổ chức dã ngoại mùa thu, tinh thần của các bạn học sinh lập tức bay bổng. Vào giờ tan học, mọi cuộc trò chuyện đều không thể tránh khỏi chủ đề về chuyến chơi thu này.
Trường trung học Lập Dương là ngôi trường được xem là 'nhân văn' nhất thành phố A, trong số các trường trọng điểm, càng là trường duy nhất có chế độ quản lý thoải mái. Thậm chí còn được mệnh danh là 'trường trung học nghỉ ngơi số một của thành phố A'
Bởi vì nhìn khắp các trường trung học trong thành phố A, chỉ có học sinh Lập Dương là vẫn còn được nghỉ ngơi vào cuối tuần, thay vì phải chờ đến hai ba tuần mới được nghỉ một lần.
Mà mỗi năm vào dịp dã ngoại mùa thu hay mùa xuân, trường Lập Dương đều cực kỳ coi trọng. Nhà trường giao toàn bộ quyền tổ chức cho hội học sinh, tất cả đều do hội học sinh tự sắp xếp.
Học sinh là người hiểu rõ học sinh nhất, nên địa điểm dã ngoại mà hội học sinh chọn mỗi năm đều không tệ. Thêm vào đó, trường lại mạnh tay chi tiền, nên lần này các bạn học sinh càng thêm mong chờ.
Trong phòng học lớp 11A4, không khí bàn luận náo nhiệt vô cùng, tất cả đề tài đều xoay quanh buổi dã ngoại ngày mai.
Kiều Lộc thì gục mặt xuống bàn, sắc mặt uể oải, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, trông chẳng có chút tinh thần nào.
Giữa tiếng bàn tán ồn ào khắp lớp, cậu lại chẳng mấy hứng thú, nửa khuôn mặt vùi trong cánh tay, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Thi thoảng mới lắng nghe đôi chút những câu chuyện rì rầm xung quanh, nhưng vẫn mím môi, không hề tham gia vào cuộc thảo luận.
Trời thu ngày ngắn đêm dài, vừa mới ăn tối xong chưa bao lâu, bên ngoài cửa sổ đã dần buông xuống màn đêm.
Lúc hoàng hôn buông xuống, nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ trong suốt của phòng học, mây trời đều nhuộm một màu cam ấm áp, sau đó chậm rãi chuyển sang sắc lam. Đến khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống, nó liền biến mất trong bóng tối, không còn nhìn thấy nữa.
Kiều Lộc nhìn đèn đường dần dần sáng lên, vươn tay cầm quyển sách luyện tập toán bên cạnh, đặt lên trên mặt, chỉ còn cái gáy là lộ ra ngoài.
Hôm nay, vào tiết học dài buổi chiều, Kiều Lộc không đi tìm Lâm Triều Sinh.
Mấy ngày nay, ban ngày cậu cũng không còn chạy lên lầu ba như trước nữa.
Vài ngày đầu, Kiều Lộc vẫn còn bịa ra được vài lý do chính đáng để nhắn cho Lâm Triều Sinh, nói rằng mình bận nên không đến. Nhưng đến hôm nay, cậu ngồi nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra được cái cớ nào mới, liền dứt khoát không nhắn tin, cũng không đến tìm anh.
Cậu nghĩ đợi Lâm Triều Sinh hỏi thì sẽ lại tìm cách lấp li3m sau.
Kết quả là suốt cả ngày hôm đó, Lâm Triều Sinh hoàn toàn không nhắn tin lại.
Không hỏi Kiều Lộc vì sao không lên lầu ba tìm anh, cũng chẳng gửi thêm bất kỳ tin nhắn nào khác.
Không một lời.
Cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn dừng lại ở tin nhắn từ ngày hôm qua — Kiều Lộc nói rằng giáo viên chủ nhiệm dạy quá giờ, chiếm mất thời gian của tiết học dài, còn Lâm Triều Sinh chỉ đáp lại một câu: "Biết rồi."
Giọng điệu lạnh tanh.
Lâm Triều Sinh vốn dĩ đã là kiểu người nói chuyện lạnh lùng, qua màn hình lại càng không nhìn ra được biểu cảm gì, nên tin nhắn của anh càng toát lên sự xa cách và máy móc, chẳng mang chút cảm xúc nào.
Kiều Lộc mấy lần trong tiết học, giả vờ vô tình mở khung chat ra, cứ nhìn chằm chằm vào hai chữ "Biết rồi" ở phía đối diện, càng nhìn lại càng thấy không vui.
Lúc ăn cơm chiều, thấy khung trò chuyện vẫn chẳng có động tĩnh gì, Kiều Lộc tức giận chọc mấy cái vào ảnh đại diện của Lâm Triều Sinh trên màn hình, sau đó dứt khoát tắt nguồn điện thoại. Trong lòng chỉ cảm thấy Lâm Triều Sinh thật là đáng ghét, không ai đáng ghét bằng anh.
"Kiều Lộc, có người tìm cậu!" — từ phía cửa lớp vang lên một giọng gọi to, còn kêu đến hai lần.
Kiều Lộc bị Giang Nghi nhẹ đẩy hai cái, mới thoát ra khỏi trạng thái mơ màng.
Giang Nghi nói: "Lộc Lộc, hình như có người tìm cậu kìa."
Theo hướng ngón tay của Giang Nghi chỉ, Kiều Lộc hơi chậm nửa nhịp mới "Ừm" một tiếng, rồi đứng dậy đi về phía cửa lớp.
Gục đầu trên bàn gần nửa tiếng, cánh tay của Kiều Lộc đã bắt đầu tê rần, trên mặt còn bị tay áo đồng phục đè lên để lại một vệt đỏ, trông có chút ngốc ngốc.
Cậu bước đi chậm rãi, lặng lẽ đưa tay xoa cổ tay mình — do bị đè lâu nên có phần mềm nhũn.
Cơn buồn ngủ vẫn chưa tan hết, lúc đi đến cửa lớp, đầu óc cậu vẫn còn hơi mơ màng, chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Lúc nhìn thấy Lâm Triều Sinh đang đứng trước mặt, hai tay đút túi, Kiều Lộc thoáng ngẩn người, không lập tức phản ứng lại, dừng lại cách cửa lớp một bước, đôi mắt chớp chớp đầy nghi hoặc, như thể chưa nhận ra người trước mặt là ai.
Chưa kịp để Kiều Lộc phản ứng kịp, người đối diện đã cử động — cánh tay cậu bị nắm lấy, cả người bị kéo ra khỏi phòng học.
Lâm Triều Sinh bước nhanh như gió, còn Kiều Lộc bị anh lôi đi mà phải cố gắng hết sức mới theo kịp.
Lâm Triều Sinh trực tiếp kéo Kiều Lộc lên sân thượng. Bước lên bậc thang cuối cùng, anh mới buông tay Kiều Lộc ra.
"Hôm nay vì sao không đến?" Vừa mới đứng vững, còn đang xoa cánh tay, Kiều Lộc đã nghe thấy giọng nói của Lâm Triều Sinh vang lên từ phía đối diện.
Giọng anh vẫn như cũ — nhàn nhạt, không rõ là vui hay giận.
Bị kéo đi suốt quãng đường, cơn buồn ngủ của Kiều Lộc đã tan sạch. Nghe vậy, cậu ngẩng đầu nhìn Lâm Triều Sinh, nhưng khi bắt gặp ánh mắt anh thì lại né tránh, dời mắt đi chỗ khác, không đáp.
Lâm Triều Sinh lại hỏi: "Vì sao không đến tìm tôi?"
Kiều Lộc cúi đầu, ngón tay giấu trong tay áo khẽ co lại, im lặng một lúc lâu rồi mới khẽ nói: "Anh lại muốn hung dữ với em nữa sao?"
Khi Kiều Lộc nói câu đó, cậu vẫn không nhìn Lâm Triều Sinh. Cả người hơi nghiêng, đầu cũng cúi xuống, khiến Lâm Triều Sinh không nhìn rõ nét mặt cậu, chẳng thể biết được biểu cảm kia là gì.
Nhưng Lâm Triều Sinh biết, lúc này nét mặt của Kiều Lộc nhất định là cúi gằm xuống. Nếu ngẩng đầu lên, nhất định sẽ là dáng vẻ ủy khuất, đáng thương vô cùng.
Chỉ cần nhìn thôi… cũng đủ khiến người khác mềm lòng.
Lâm Triều Sinh hít sâu một hơi, tiến lên một bước, cúi đầu nhìn gương mặt Kiều Lộc vẫn không chịu ngẩng lên.
Quả nhiên, trông đáng thương vô cùng.
"Ai mà muốn dữ với cậu chứ."
Lâm Triều Sinh nâng mặt cậu lên, trông thấy bên má Kiều Lộc vẫn còn in dấu hằn đỏ nhạt, liền dùng ngón cái khẽ xoa nhẹ.
Vết hằn vốn sắp mờ, vì một cái xoa này, ngược lại càng đỏ hơn vài phần.
Lâm Triều Sinh ngón tay dừng lại một chút, rồi dời xuống nơi đuôi mắt Kiều Lộc. Không bao lâu, chỗ đó cũng ửng đỏ. Cộng thêm thần sắc rầu rĩ không vui của cậu, trông lại càng thêm tội nghiệp.
"Anh không được sờ mặt em."
Kiều Lộc khẽ lùi về sau một bước, tránh khỏi tay anh.
Lâm Triều Sinh thu tay lại.
Kiều Lộc lùi một bước, Lâm Triều Sinh liền tiến thêm một bước.
Kiều Lộc khẽ dựng lông: "Cũng không cho sờ tay em!"
Cậu vùng vẫy, nhưng không thể thoát ra.
Tay Lâm Triều Sinh không dùng nhiều sức, nhưng lại giữ rất chắc, khiến người ta không dễ gạt ra được.
Lâm Triều Sinh khẽ nhíu mày, một tay nắm lấy cổ tay Kiều Lộc, một tay vòng ra sau gáy cậu, như đang dỗ một con mèo đang xù lông, nhẹ nhàng xoa xoa gáy cậu.
Kiều Lộc vốn còn đang giãy giụa, bỗng khựng lại một thoáng, lập tức yếu đi thấy rõ.
Chờ đến khi Kiều Lộc dần dần thôi trừng mắt, Lâm Triều Sinh mới lại xoa thêm mấy cái, rồi nhẹ giọng hỏi lại:
"Dạo này là làm sao thế? Tại sao không đến tìm tôi, hửm?"
"Chuyện mấy hôm trước anh nói em không tính, mấy lý do đó em nghe đủ rồi. Giờ em muốn nghe lý do thật sự."
"Đừng giở trò với em nữa được không?"
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Ngón tay lạnh lạnh của Lâm Triều Sinh dừng lại ở sau cổ Kiều Lộc, thỉnh thoảng nhẹ nhàng xoa vài cái.
Kiều Lộc vốn còn đang trợn mắt nhìn anh, ánh mắt dần dần mơ màng khép lại.
Nghe Lâm Triều Sinh hỏi, cậu lầm bầm bất mãn, rồi lại mang theo chút uỷ khuất nói nhỏ:
"Không phải anh cũng không tìm em sao... Hôm nay cả ngày, anh đều không nhắn cho em một câu."
"Có phải anh vốn dĩ... không muốn dạy bổ túc cho em nữa rồi?"
"Ồ."
Lâm Triều Sinh khẽ nhíu mày, nhìn Kiều Lộc, nói: "Tôi đã nhắn tin cho cậu, cậu không trả lời."
Nói xong, cậu từ túi lấy điện thoại, mở máy rồi bật WeChat, định xóa sạch lịch sử trò chuyện trống rỗng hôm nay với Lâm Triều Sinh ngay trước mặt.
Nhưng lúc đó, cậu chợt nhận ra... màn hình vẫn sáng, tin nhắn vẫn chưa được đọc, im lặng kéo dài.
Chỉ sau chưa đầy một phút kể từ lúc Kiều Lộc tắt máy, Lâm Triều Sinh đã xuất hiện.
"Cậu không trả lời, tôi mới đến tìm cậu." Lâm Triều Sinh giọng trầm ấm vang lên.
Kiều Lộc nắm chặt điện thoại trong tay, lẩm bẩm hơi chột dạ:
"Em tắt máy rồi."
Lâm Triều Sinh không nói gì, mấy ngày qua trong giờ học lớn, anh đều lên tận tầng ba, nhìn Kiều Lộc buồn bã, mệt mỏi dựa vào bàn học. Đa phần thời gian Kiều Lộc đều ngẩn ngơ, sắc mặt héo hon như chưa được nghỉ ngơi đầy đủ.
Kiều Lộc nhẹ động mấy ngón tay sau cổ, bỗng bị siết chặt làm giật mình. Lâm Triều Sinh nghiêng người lại gần, giọng trầm ấm vang lên bên tai: "Nói cho tôi, cậu làm sao vậy?"
"Vì sao không vui?"
"Tại sao không muốn đến tìm tôi?"
"Có chuyện gì đã xảy ra sao?"
Từng tiếng, lời nói ôn nhu của Lâm Triều Sinh nhẹ nhàng truyền vào lỗ tai Kiều Lộc, khiến cậu bất giác cúi đầu. Trong lòng Kiều Lộc, mấy phần oán giận với Lâm Triều Sinh như bỗng chốc tan biến, thay vào đó là một cảm giác ấm áp khó tả. Cậu ngước mắt nhìn thẳng vào Lâm Triều Sinh, ánh mắt đọng lại hình bóng của chính đối phương.
Kiều Lộc do dự một chút, rồi nhẹ giọng hỏi: "Anh Triều Sinh, anh đã nói sẽ luôn bên cạnh em, vậy bây giờ vẫn là như thế sao?"
Lâm Triều Sinh không do dự, đáp: "Đương nhiên."
Kiều Lộc tiếp tục hỏi: "Hiện tại anh cũng nguyện mỗi ngày cùng em học bổ túc chứ?"
Lâm Triều Sinh gật đầu: "Ừ."
Kiều Lộc nhìn chăm chú vào đôi mắt Lâm Triều Sinh, giây lát im lặng rồi lại hỏi: "Nếu anh... có thích người khác thì sao?"
Lâm Triều Sinh bất ngờ, nét mặt biến đổi trong khoảnh khắc: "Cái gì?"
Kiều Lộc nhấp môi, ánh mắt dõi theo phản ứng của anh.
Kiều Lộc hồi hộp đến mức theo bản năng cắn nhẹ lên môi mình.
Đôi môi mỏng ấy đỏ ửng lên, vết cắn để lại một chút hồng nhạt. Lâm Triều Sinh ánh mắt dừng lại ở đó, không thể không nhớ đến buổi sáng hôm đó, khi chạm vào mặt Kiều Lộc, lúc đó gương mặt ấy cũng đỏ bừng.
Trong mắt Lâm Triều Sinh lóe lên một tia mờ tối, nhanh chóng lại tan biến, anh chăm chú nhìn Kiều Lộc rồi nhẹ giọng hỏi: "Vì sao lại hỏi như vậy?"
Kiều Lộc ngập ngừng, ấp úng mãi, cuối cùng cũng bật ra lời kể về chuyện sáng nay cho Lâm Triều Sinh nghe, rồi cẩn thận hỏi lại, như muốn tìm câu trả lời chắc chắn: "Anh Triều Sinh, anh có thích người khác không?"
Kiều Lộc thở dài, vẻ mặt buồn bã pha chút phiền muộn: "Anh nằm mơ đi, sao có thể đem em thành người khác? Anh... Anh là trong mơ khinh thường em rồi."
Nói xong, Kiều Lộc lại thở dài sâu, nói tiếp: "Anh nói muốn mỗi ngày bên cạnh em, cho em học bổ túc..."
"Chỉ khi anh cùng người mình thích ở bên nhau, thì mới không thật sự làm em tổn thương."
"Lời anh vừa rồi nói, em mới không tin."
"Anh nhất định sẽ lừa em."
Lâm Triều Sinh: "..."
Lâm Triều Sinh không ngờ, hành động cố ý ngày đó của anh, lại có thể được giải thích như vậy.
Anh rất muốn gõ đầu nhỏ của Kiều Lộc xem, đứa nhóc ngốc này suy nghĩ trong đầu cậu thế nào, một câu trả lời rõ ràng, vậy mà lại bị cậu xoay vòng quanh khiến bộ mặt cậu hoàn toàn thay đổi.
Anh thật sự có thích người đó.
Anh thích người đó, lại đang nói nhăng nói cuội với đứa ngốc này.
"Kiều Lộc, sao cậu lại như vậy..."
"Em..." lời dừng ở đầu lưỡi, bị ánh mắt "hung dữ" của Kiều Lộc đổ lại, phút cuối cùng đổi thành "đáng yêu".
Kiều Lộc trực giác rằng Lâm Triều Sinh vốn dĩ không phải là đang nghĩ cậu đáng yêu, chắc chắn là muốn nói cậu nói bậy, nháy mắt đã tức giận phừng phừng, nhưng lại không nghĩ sẽ tiếp tục nói chuyện với Lâm Triều Sinh. Kiều Lộc trừng mắt liếc anh một cái, rồi quay người đi luôn, để lại cho Lâm Triều Sinh bóng dáng thở phì phì.
Lâm Triều Sinh đứng tại chỗ, nhìn Kiều Lộc biến mất sau cửa thang lầu.
Dù tình huống với anh tưởng như đã có chút sai lệch, nhưng ít nhất anh đã biết:
Kiều Lộc để ý đến anh, Kiều Lộc dựa dẫm vào anh, Kiều Lộc muốn làm bạn với anh.
Và với cái cục tức giận sắp bùng gần đó, Kiều Lộc cũng không ghét bỏ.
Như vậy, dù cảm tình Kiều Lộc dựa vào anh bây giờ là loại gì, Lâm Triều Sinh nghĩ rằng, anh sẽ không buông tay.