Thu Hằng nhạy cảm với mùi hương, chưa nhìn rõ người, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Lão phu nhân khẽ trầm mặt:
“Lão tam, sáng sớm đã làm càn gì thế này?”
Tam lão gia làm như không nghe thấy lời của lão phu nhân, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía Thu Hằng, nước mắt trào ra:
“Hằng nhi—”
Thu Hằng liếc nhìn lão phu nhân.
Lão phu nhân giữ nét mặt nghiêm nghị:
“Còn không mau bái kiến phụ thân ngươi.”
Thu Hằng cúi đầu hành lễ:
“Phụ thân.”
Tam lão gia sải vài bước tới, bàn tay run rẩy nắm lấy cánh tay Thu Hằng, òa khóc nức nở:
“Hằng nhi, phụ thân có lỗi với con—”
Thu Hằng căng người, trong khoảnh khắc không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Những nam trưởng bối để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng nàng có ba người: người cha nuôi chất phác, ít nói, là người nàng luôn coi như cha thực sự; tiên sinh ôm chí lớn cứu đời, khiến nàng kính ngưỡng; và Phúc bá, người dạy nàng võ nghệ, nghiêm khắc nhưng đầy tình thương.
Như người cha ruột này, khóc lóc thảm thiết trước mặt hậu bối, đây là lần *****ên nàng chứng kiến.
Một cô gái trầm tĩnh đối diện một trung niên râu ria lôi thôi đang khóc òa, khiến lão phu nhân vốn đã khinh thường đứa cháu gái này cảm thấy thật mất mặt, quát lớn:
“Đủ rồi!
Không sợ bị nữ nhi cười cho sao?”
Tiếng khóc lập tức dừng lại.
Tam lão gia rút tay về, ánh mắt không rời Thu Hằng, nói gấp gáp:
Sau này còn nhiều thời gian trò chuyện, lát nữa ta sẽ dẫn Hằng nhi ra ngoài.”
“Thưa mẫu thân, người định đưa Hằng nhi đi đâu?”
Lão phu nhân liếc nhìn Thu Hằng, thong thả đáp:
“Hằng nhi có thể được tìm về, đều nhờ phu nhân Trường Xuân hầu.
Tất nhiên phải đích thân đến cửa tạ ơn.”
“Phải tạ ơn, phải tạ ơn.”
Tam lão gia gật đầu lia lịa, ánh mắt vẫn dán chặt lên người Thu Hằng:
“Hằng nhi, đợi con cùng tổ mẫu về, phụ thân sẽ lại đến thăm con.”
“Đa tạ phụ thân quan tâm.”
Thu Hằng khẽ gật đầu đáp lời.
Trên đường đến phủ Trường Xuân hầu, lão phu nhân dặn dò:
“Gặp phu nhân Trường Xuân hầu, người hỏi gì thì đáp nấy, chớ nói nhiều, cũng đừng im lặng không trả lời.”
Thu Hằng đáp “Vâng”, trong lòng thầm nghĩ liệu phu nhân Trường Xuân hầu có phải người phụ nữ nàng từng gặp khi đến thăm Bạch đại ca hay không.
Khi gặp mặt, suy đoán của nàng được chứng thực.
Phu nhân Trường Xuân hầu nhìn Thu Hằng, nở nụ cười hiền hòa:
“Có thể trở về nhà là tốt rồi.
Ta chỉ tiện tay giúp chút việc, lão phu nhân không cần để trong lòng.”
“Chút tiện tay của phu nhân, với đứa nhỏ này chính là ân nghĩa như tái sinh.”
Mãi đến khi rời khỏi phủ Trường Xuân hầu, phu nhân Trường Xuân Hầu cũng không nhắc đến người cháu ngoại của mình, và Thu Hằng cũng không hỏi.
Trong xe ngựa, lão phu nhân dò hỏi:
“Phu nhân Trường Xuân hầu nói là gặp được con khi đi thăm cháu ngoại, con quen cháu ngoại của phu nhân à?”
“Cháu ngoại của phu nhân là ai ạ?”
“Cháu ngoại của phu nhân Trường Xuân hầu…” lão phu nhân ngập ngừng, “là Thế tử Lăng Vân của Khang Quận vương.”
Khang Quận vương thế tử? Thu Hằng lục tìm trong trí nhớ những ghi chép từng đọc, liên quan đến thế tử Khang Quận vương chỉ có đúng một câu: Thể chất yếu ớt.
Thế tử Lăng Vân… Có phải là Bạch đại ca mà nàng quen biết?
Hình ảnh một nam tử trẻ tuổi hiện lên trong đầu nàng.
Bốn năm trước, nàng cùng Vân Hương tình cờ gặp hai thiếu niên lạc đường trong núi, một chủ một tớ.
Chủ nhân chính là Bạch đại ca.
Sau khi đưa hai người trở về đạo quán, họ vẫn giữ liên lạc.
Không lâu trước, Bạch đại ca nói lời từ biệt với nàng và Vân Hương, rằng khi dưỡng bệnh xong sẽ trở về nhà ở kinh thành.
Nghĩ đến đây, nhưng ngoài miệng, Thu Hằng lại đáp:
“Tôn nữ xưa nay ở thôn núi, nào quen biết vương gia hay thế tử nào.”
Lão phu nhân không bất ngờ trước câu trả lời này, thầm nghĩ mình đã suy diễn quá nhiều.
Một cô gái quê mùa làm sao quen biết thế tử Khang Quận vương?
Được phu nhân Trường Xuân hầu gặp đã là phúc phận lớn lao lắm rồi.
Thế nhưng, đối với phủ Vĩnh Thanh Bá, đây lại là một vấn đề đau đầu.
Một người sống sờ sờ thế này, chẳng thể giấu đi, mà đứng trước người ngoài lại chẳng ra dáng, cuối cùng mất mặt vẫn là nhà họ Thu.
“Đợi về nhà rồi—”
Xe ngựa bất ngờ lắc mạnh, lão phu nhân bị hất sang một bên.
Xe ngựa lật nghiêng bên đường, khi Thu Hằng đỡ lão phu nhân ra ngoài, bà vẫn còn ngơ ngác.
Các ma ma, tỳ nữ theo hầu vội vàng vây lấy lão phu nhân, trong khi nhiều gia đinh hộ vệ tiến lên chặn đường những người cưỡi ngựa vừa đi qua.
“Mấy người cưỡi ngựa kiểu gì vậy?
Vì tránh các người mà xe ngựa nhà chúng ta bị lật rồi đây này!”
Thiếu niên áo gấm cầm đầu ung dung ngồi vững trên lưng ngựa, nghe lời trách mắng thì không chút để tâm, nhướng mày hờ hững.
Tiểu đồng theo sau hắn cất giọng ngạo mạn:
“Là các ngươi tự tránh ra, nào phải công tử nhà ta đụng vào xe ngựa của các ngươi.
Giờ chặn đường không cho đi, định vu vạ chắc?
Các ngươi có biết công tử nhà ta là ai không?”
Nghe khẩu khí, nhận ra thân phận của người cưỡi ngựa không phải tầm thường, gia đinh của phủ Vĩnh Thanh Bá quay sang nhìn lão phu nhân chờ chỉ thị.
Lão phu nhân lúc này vừa tỉnh táo lại sau cơn choáng váng, sắc mặt trầm xuống, nhìn về phía thiếu niên áo gấm:
“Không biết công tử là người phủ nào?”
Tiểu đồng ngẩng cao cằm đáp:
“Công tử nhà ta là con trai của Hàn Đô chỉ huy sứ!”
Ở kinh thành, quyền quý đông đúc, nhưng những người nổi danh nhất thì chỉ có vài nhà.
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Lão phu nhân lập tức phản ứng lại:
“Hóa ra là công tử của Hàn Điện Soái—”
Bỗng dưng, cánh tay bà đau nhói.
Người đang đỡ cánh tay bà là Thu Hằng, bàn tay nàng bất ngờ siết chặt lại.
Lão phu nhân liếc mắt trách móc Thu Hằng, nhưng khi nhìn kỹ, bà thấy đôi mắt của nàng dán chặt vào thiếu niên áo gấm, ánh lệ lấp lánh.
Lão phu nhân trong lòng khó chịu:
Chỉ mới thế đã sợ đến phát khóc?
Quả nhiên là chẳng thể trông cậy được!
Nhưng trong tâm trí Thu Hằng lúc này, chỉ có một ý nghĩ duy nhất:
Chính là hắn… kẻ đã đụng chết phụ thân mình.
Sát ý cuồn cuộn dâng lên trong lòng nàng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị kìm nén xuống, để lại đôi mắt ngập nước.
Trong mười năm quen nhìn người Đại Hạ bị coi như cỏ rác, để có thể sống sót, để có thể trở về, nàng đã học được cách kiềm chế cảm xúc.
Từ khi trở về, mỗi lần chợp mắt, nàng thường rơi vào ác mộng: hình ảnh xác người chất chồng, nhân mạng không bằng chó lợn.
Nhưng khi tỉnh dậy, nàng vẫn giữ được sự bình thản để làm những việc cần làm.
So với ác mộng, điều đáng sợ hơn là điều đó không phải chỉ là mơ.
Đó chính là hiện thực sẽ xảy ra nếu Đại Hạ bại vong dưới tay dị tộc.
Hàn Ngộ, Điện Tiền Đô Chỉ Huy Sứ, chính là một trong năm kẻ mà nàng được giao nhiệm vụ phải trừ khử.
Nàng nghĩ, nếu có chút tư tâm, thì cứ bắt đầu từ tên này vậy.
Ánh mắt của thiếu niên áo gấm rơi trên gương mặt ngập nước mắt của cô gái, đột nhiên nảy sinh chút hứng thú với lai lịch của lão phu nhân:
“Bà là—”
Tiểu đồng đi theo không khỏi kinh ngạc: trước nay, chỉ cần công tử báo danh, những người kia đều không dám chặn đường, công tử liền trực tiếp giục ngựa đi.
Hôm nay lại phá lệ quan tâm.
Đến lúc này, lão phu nhân đã hối hận vì cản đường, nhưng lại không thể không báo danh:
“Lão thân là phu nhân của Vĩnh Thanh Bá.
Hàn công tử ắt có việc quan trọng, chúng ta không dám làm chậm trễ.”