Con chim ưng lượn vài vòng trên không, chỉ đập cánh vài cái cũng khiến người đứng bên dưới nghe được tiếng gió phật vù vù.
Đán Mộc huýt sáo gọi. Chim ưng dường như nhận ra người quen, bèn nhìn về phía y.
"Đừng kêu." Đán Mộc xua tay ra hiệu với nó. Y không muốn người quanh đây biết chim ưng đưa tin tới.
Đây chỉ là một con ưng non, vừa huấn luyện được nửa năm, không hiểu hết ý người.
Sau khi Đán Mộc nỗ lực ra hiệu, nó không kêu, hạ xuống trước mặt y.
Đán Mộc tới v**t v* đầu nó, "Mau quá, tìm được ta là giỏi rồi."
Được khen ngợi, chú chim ưng ngẩng cao đầu kiêu hãnh.
"Ha ha, có thư này, đưa ta xem nào." Đán Mộc gỡ ống trúc trên chân chim ưng xuống.
"Mau tìm kiếm một....."
Đán Mộc đọc xong thì sững sờ. Đây chẳng phải thương đội đã đi ngang lúc trước sao?"
Bảo sao y cứ thấy cái tên Vương La này quen quen. Hóa ra là thương đội mà công tử vẫn luôn sai người tìm kiếm lâu nay.
Y từng nghe nhắc đến từ nửa năm trước, nhưng gần đây nhiều việc nên quên bẵng đi.
"Ngươi mau về báo cho họ, ta gặp được thương đội kia rồi. Nếu hoàn thành được nhiệm vụ thì chỉ trong vòng nửa tháng, ta sẽ tới chốt tình báo gặp họ." Đán Mộc v**t v* đầu chim ưng.
Chim ưng dường như oán trách vì sao y không viết thư.
Nó có hiểu tiếng người đâu mà biết y nói gì....
Đán Mộc vẫy tay với chim ưng rồi quay trở về.
Trên đường về doanh, y tình cờ gặp Tần Quyên.
Tần Quyên thấy y bên ngoài, nghi hoặc hỏi, "Muộn như vậy còn chưa ngủ, ra ngoài cho muỗi đốt à?"
"........." Mùa này làm gì có muỗi.
"Ta không ngủ được, đi dạo một lát." Đán Mộc gãi đầu.
"Thế thì về với ta." Tần Quyên nói, cưỡi Thất Ca đi tới.
Đán Mộc bám theo hắn.
Doanh trướng đã ở ngay trước mặt. Tần Quyên tới chuồng ngựa, bảo Đán Mộc tự về lều của mình.
Đán Mộc về thì lăn ra ngủ ngay. Tần Quyên đưa Thất Ca vào chuồng xong rồi quay lại. Đứng trước lều của Đán Mộc, nghe tiếng y thở đều đều, hắn biếty đã ngủ say, đành bỏ đi.
Tần Quyên tắm rửa xong, ngồi xuống đọc sách một lát, chờ người của A Táo Đông mang tin về.
Canh ba, những người đó mới quay lại. Thuộc hạ của A Táo Đông báo cho Tần Quyên, A Táo Đông đã nhờ Khuynh Thập Nhất điều tra thương đội kia rồi.
Không tới hai ngày sẽ có kết quả thôi.
Tần Quyên gật đầu, hỏi, "Trong thành có tin gì của Vạn đại nhân không?"
Người kia lắc đầu.
Tần Quyên đoán, có lẽ Vạn Khê đã bí mật về Đại Đô.
*
Ngày hôm sau, A Táo Đông vẫn ở trong thành Túc Châu chờ tin của Khuynh Thập Nhất.
Cũng hôm ấy, Đán Mộc nói với Tần Quyên là y ở đây lâu quá rồi, phải về thôi.
Tần Quyên không nhiều lời, tiễn y lên đường.
Lúc chia tay, Tần Quyên hỏi, "Có nhiệm vụ nào cần làm à?"
Đán Mộc đáp, "Thật ra còn nhiều việc dang dở lắm, chẳng qua muốn ở chơi với Tần mấy hôm thôi. Nhưng bây giờ thấy bỏ ngang nhiệm vụ như thế, cứ bứt rứt trong lòng. Cho nên ta đi trước đây, hẹn gặp lại."
Nói rồi, y quất roi cưỡi ngựa rời đi.
Trên bình nguyên bát ngát lúc đầu hôm, gió thổi dìu dịu, ánh nắng chan hòa.
Lại một ngày nữa, Khuynh Thập Nhất đột nhiên báo cho A Táo Đông, trong thành không có thương đội nào tới từ Vương La cả.
"Cái gì? Không thể nào! Đại nhân chúng ta sẽ không nghe lầm đâu." Tần Quyên chưa ba o giờ đưa cho hắn một mệnh lệnh hồ đồ nào cả.
Khuynh Thập Nhất nói, "Ta đã tra từng quán trọ rồi. Ngươi nói bọn họ có chừng hai mấy người, con số không nhỏ cho nên....Ta nói thật, không có thương nhân nào xưng là đến từ Vương La hết."
A Táo ĐÔng, "Vậy thì họ không vào thành! Để ta ra ngoài điều tra!"
A Táo Đông tức thở hồng hộc, cảm thấy phí hết công sức chờ ở đây ba ngày. Lẽ ra hắn không nên lãng phí thời gian như thế.
Nhưng sau 5 ngày tìm kiếm, hắn xác nhận, thương đội đó đã không còn quanh thành Túc Châu nữa.
Họ có từng tới đây không?
Không, A Táo Đông không dám chắc.
Hắn hậm hực mang đáp án này về doanh.
Tần Quyên không ngờ lại nhue thế. Từ lúc thương đội rời khỏi rừng tới lúc hắn phái A Táo Đông ra ngoài điều tra có cách bao lâu đâu.
"Không phải lỗi tại ngươi, là do họ quá cảnh giác, không để lại dấu vết. Ngươi về nghỉ ngơi đi." Tần Quyên an ủi.
Dù vậy, A Táo Đông vẫn rất buồn bực, hành lễ rồi lui xuống.
Tần Quyên không biết A Táo Đông cùng người của Khuynh Thập Nhất điều tra thế nào. Nếu thương đội đó không vào thành Túc Châu thì họ đi đâu?
Chẳng lẽ họ không che giấu được thân phận nên bị bắt mất rồi?
*
Thương đội kia đã đến Bồn Địa. Họ đến để làm gì, chỉ có họ mới biết.
Cùng lúc ấy, Đán Mộc cũng đến Bồn Địa do nhận được mật lệnh của công tử.
Công tử chuẩn bị tới bồn địa. Nếu công tử không gặp phải rắc rối trên đường, buộc phải đổi lộ trình hay bị trì hoãn, thì y chỉ việc ở đó chờ công tử là đươc.
Đán Mộc nghĩ, cứ tiếp tục chờ ở đây, cùng lắm là hai mấy ngày nữa sẽ gặp được công tử thôi.
Y vẫn luôn nhờ ám trang* liên hệ với thương đội đến từ Vương La kia, còn bản thân y chưa bao giờ vào thành Bồn Địa.
So với Túc Châu, Bồn Địa có vẻ hoang vắng hơn.
Lúc gió thổi qua, cát sỏi sẽ lăn lông lốc trên mặt đất, thổi vào da khiến gương mặt đau rát. Nơi này rất ít thảo nguyên, ốc đảo thưa thớt, phần lớn là sa mạc.
Đán Mộc ở ngoài thành. Người phụ trách ám trang mà công tử sắp xếp ở đây không xuất hiện lần nào, cho nên y chỉ có thể một mình chạy tới chạy lui lo công việc.
Cuối cùng, thương đội đã bị các tuyến nhân* giữ chân. Không biết có thể cầm cự được đến bao giờ.
Hàng hóa ở thành Bồn Địa cao hơn Túc Châu nhiều.
Buôn xong chuyến này, thương đội hẳn là kiểm được một khoản lớn.
Đán Mộc không biết mình sẽ còn phải ở đây bao lâu. Y mong gặp công tử lắm rồi.
Nhưng sao công tử lại tới đây? Đã hết hạn lưu đày rồi ư? Sao y không biết nhỉ?
15 tháng 9, trời dần trở lạnh, chỉ mỗi Đán Mộc vẫn mặc áo mỏng như cũ.
Nhưng y không thường xuyên ra ngoài, chỉ thoảng ngồi trên tường viện, nhìn về phía xa.
Những người dân trong vùng chỉ cảm thấy thiếu niên trẻ tuổi này ở đây lâu như thế chẳng biết để làm gì, rõ là kỳ quái.
Thực ra Đán Mộc đang chờ chim ưng. Lâu thế rồi, chắc công tử cũng sắp đến.
Các tuyến nhân mất rất nhiều công sức mới đưa được thương đội kia đến Bồn Địa, hiện sắp không cầm chân họ được nữa, chỉ có thể mong công tử sớm tới giải quyết.
Nhưng công tử đến trễ, không biết giữa đường gặp chuyện gì.
Đán Mộc đợi mãi không thấy chim ưng.
Ngày 16 tháng 10, trời tối, trăng tròn.
Đêm ấy, có một người khoác áo choàng đen tìm đến, gõ cửa viện của Đán Mộc.
Ánh trăng rọi lên tấm áo, tựa như dát một tầng bạc mỏng.
Đán Mộc đã biết có người tới đây. Y không ở trong phòng mà nấp trên xà nhà.
Người này không phải công tử.
Y tự hỏi người tới là ai. Nếu biết y ở đâu thì chính là người của công tử phái tới, nhưng y không quen, hay là quen mà không nhận ra.
Người đó đẩy cửa, thấy trong phòng không có ai, lại đi ra ngoài.
Rất nhanh, hắn phát hiện có người trên nóc nhà.
Đán Mộc nói, "Ám hiệu."
Người kia không đáp, ném cho y một tấm kim bài.
Đán Mộc cầm lấy, lật ra xem.
Dưới ánh trăng, chữ "Hoài" dưới dạng Điểu Trùng văn được khắc vô cùng nổi bật.
Đán Mộc từung thấy thẻ bài này rồi nhưng không hiểu ý nghĩa thật sự của nó.
Chỉ những mật thám trực hệ của công tử mới sở hữu nó.
"Ngươi là?" Đán Mộc cố gắng trầm giọng, ra vẻ bí hiểm khó lường.
"Bảo tuyến nhân dẫn ta đến gặp thương đội." Nam nhân cảm thấy thẻ bài vừa rồi đã đủ chứng minh thân phận của mình.
"Ngày mai mới tuyến nhân mới tới. Mai ngươi lại đến đi."
"Ngay bây giờ. Công tử phái ta tới."
Đán Mộc nghe vậy thì biết hắn nói thật. Tuy nhiên, y đã hẹn với tuyến nhân rồi, chỉ đến vào ngày lẻ. Hôm nay lại là mười sáu.
"Ngươi chờ thêm 1 ngày nữa." Đán Mộc trả kim bài cho hắn.
Lúc này, nam nhân mặc áo choàng mới xưng tên, "Lục Dự Chương."
Tên này quen thật. Đán Mộc ngoáy lỗ tai, nghĩ mãi vẫn không nhớ ra mình đã nghe ở đâu.
"Ngày mai giờ này ta lại đến. Bảo người của ám tuyến chờ ta." Lục Dự Chương nói rồi bỏ đi.