Kim Ngư Kỳ Truyện

Chương 24: Đêm Đông Bên Chàng - 2



Ba chúng tôi quanh quẩn đến sập tối mà vẫn không tài nào tìm được lối ra, tôi dùng kiếm khắc vào thân cây, lấy đó làm dấu, lòng vòng một hồi cũng quay về ngay cái cây đó. Thế là, tôi đành phải ngủ lại trong rừng với họ, vì tuyết chỉ mới rơi mấy ngày nên chúng tôi cố bới sâu xuống lớp lá khô, tìm những nhành cây rụng vẫn còn có thể bắt lửa được. Tôi lấy lọ thuốc ném cho hắc y nhân, hắn cũng rất nhanh nhẹn bắt lấy. 

"Đây là thuốc trị thương của Hạ quốc ta đấy, bôi nó vào, vết thương của ngươi sẽ nhanh lành hơn." 

Hắn khẽ đáp lời: "Đa tạ." 

Dưới ánh lửa bập bùng trong đêm đông, tất cả kỷ niệm kéo nhau ùa về. Thế mà đã một năm kể từ lần chúng tôi gặp gỡ, ông trời thật khéo sắp xếp, mọi chuyện cứ hao hao giống nhau nhưng chỉ có lòng người là đã khác. 

Tôi ngước lên bầu trời đen ngòm phía trên, cất tiếng hỏi Lương Hữu Thuần: "Ngươi có dự tính gì không? Quỳ Hoa Tiên đã không còn nữa rồi." 

Chàng ta lui lại mấy bước, ngả người nằm xuống, nhìn lên trên cao, khẽ đáp: "Ta sẽ tiếp tục tìm, ta không tin cả vùng rừng núi rộng lớn như vậy chỉ có một cây Quỳ Hoa Tiên." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bản thân bây giờ đã hiểu ra tất cả, hóa ra Thanh Hoa muốn có giọng nói của tôi là để cho Thủy Vân. Lúc tôi uống linh đơn của Cửu Nhật đưa, đã lấy lại được giọng nói của mình, còn Thủy Vân vốn dĩ không ai tước đi giọng nói của nàng ấy cả, chỉ có điều bây giờ nàng ấy sẽ lại nói bằng giọng vốn có của bản thân thôi. Nhưng mà một nhân loại như nàng ấy rốt cuộc có quan hệ gì với Thanh Hoa chứ. 

Trời dần chuyển về khuya, gió đêm thổi từng cơn lạnh đến cắt da cắt thịt. Nhìn sang bên cạnh, chàng ta và hắc y nhân đã ngủ tự bao giờ, họ rong ruổi mấy ngày trong rừng hẳn rất mệt. 

Tấm áo choàng của hắc y nhân đưa cho Lương Hữu Thuần đắp, còn hắn chẳng có gì đắp cả. Tôi nhếch miệng: "Huynh đệ gì chứ, rõ ràng là quân thần." 

Rón rén đứng lên, tôi cởi áo choàng của mình đắp cho hắc y nhân, thầm nghĩ chân hắn bị thương không nhẹ, để lạnh quá sẽ rất là đau. Còn mình thì ngồi sát đống lửa, làm cho người ấm lên, rồi lùi lại nằm xuống, cố nhắm mắt để quên đi cái giá rét. 

Cuối cùng không chịu được nữa, tôi đánh liều đến cạnh Lương Hữu Thuần đắp ké áo của chàng ta. Lúc mà con người ta lạnh quá thì chỉ cần một góc áo nhỏ nhoi, che được một phần người thôi cũng cảm thấy ấm áp vô cùng. 

Quay sang nhìn chàng, vẫn gương mặt lạnh băng ấy, chỉ mỗi lúc cười mới thấy ấm lên, có lẽ đêm nay là lần cuối tôi được ngắm chàng ở khoảng cách gần thế này và cũng là lần cuối được ở bên chàng gần thế này. 

Đến tận nửa đêm thì chợt tỉnh giấc, thế nào mà tôi lại chui tọt vào trong lòng chàng ta rồi, vội vàng nhích ra nhưng bị cánh tay chàng ta ôm chặt, không tài nào thoát được. Tôi cố không ngủ nữa, định bụng khi nào chàng ta nới tay thì sẽ nhanh chóng thoát ra.