"Phụ thân, người nghĩ xem, Kim Châu là một người rất có chủ kiến.”
"Nếu không phải lúc trước chúng ta giải vây cho nàng, nàng sao lại chịu theo con về Cô Tô chứ?”
Hồng Trần Vô Định
"Hơn nữa, lúc mới gặp nàng, nàng cứ một tiếng ‘tên ngốc’, hai tiếng ‘tên ngốc’, rõ ràng là ngay từ cái nhìn đầu tiên đã chẳng xem trọng con.
"Lỡ như con đường đột mở lời, mà nàng vì cảm kích nên không tiện từ chối, chẳng phải là con đang ép buộc nàng sao?"
"Lỡ đâu nàng thực sự lấy con, cùng con sống hai năm, sau này nghĩ lại thấy hối hận, vậy nàng phải làm sao?"
…
"Ngươi nói cũng có lý."
Thẩm lão gia bị hỏi đến nghẹn lời, đánh giá Thẩm Xuyên Thanh một hồi, lại thấy khó nghĩ:
"Nhà ta đúng là có chút bạc, nhưng Châu nhi tự kiếm tiền bằng bản lĩnh của mình, ăn uống cũng chẳng dựa vào ngươi. Vậy nàng theo ngươi, rốt cuộc là vì cái gì?"
Câu nói của phụ thân làm trái tim Thẩm Xuyên Thanh chua xót vô cùng.
Hắn ngồi dưới gốc cây hạnh, nghĩ đi nghĩ lại, tựa như từng quả hạnh trên cành lần lượt rơi xuống tim mình.
"Kim Châu, nàng có bằng lòng làm thê tử của ta không?"
Cái miệng c.h.ế.t tiệt này, sao cứ nhìn thấy gương mặt nàng, liền lắp bắp, không nói nên lời, cũng chẳng hỏi được câu đó chứ!
Thẩm Xuyên Thanh có chút nản lòng.
Hắn biết bản thân sợ điều gì.
Sợ nàng hờ hững đáp ứng, lại sợ nàng cẩn trọng từ chối.
Nhìn thế nào cũng thấy mình giống một kẻ bán hạnh ngọt rong, ôm cả lòng đầy mật ngọt, nhưng lại sợ người ta chê chát, không muốn nếm thử.
Hạ dài, bóng cây ngắn.
Tán cây chẳng che nổi tâm tư, ánh nắng gắt đến héo cả trái hạnh.
Thẩm Xuyên Thanh nghĩ đến Kim Châu, lại vô thức bước đến tiệm dược hoàn của nàng.
Kim Châu đã bái sư học nghề, theo người ta học chế dược hoàn, bây giờ cũng xem như một nửa thầy thuốc rồi.
Tiệm tuy nhỏ, nhưng trong đó có bán những loại thuốc viên giúp giải nhiệt, chữa tiêu chảy, trị các bệnh vặt thông thường.
Lại thuận theo mùa mà làm việc thiện, đông phát cháo, hè phát dược.
Thẩm Xuyên Thanh rảnh rỗi giúp nàng coi sổ sách cửa tiệm, chẳng có bao nhiêu lãi lời.
Lúc này, nàng đang lúi húi phía sau quầy, thấy mặt trời sắp lặn, bèn thu dọn dược liệu vào nhà.
Có một đại thẩm từ tiệm gạo bên cạnh lẽo đẽo theo nàng, không chịu buông:
"Khi nào mới uống rượu mừng của ngươi và Thẩm công tử đây?"