- Thất ca ca, muội và tiểu thư muốn đi kinh thành thăm người thân, lúc đi, thì nghe Vương đại nhân đến tiễn nói qua, Thất ca ca hôm nay áp tải lương thuế đi Trì Châu, cho nên tiểu muội mới có thể tại nơi này gặp được Thất ca ca đấy. Tiểu Nghiên dịu dàng nói.
Lục Thất vừa nghe trái tim cả kinh, thất thanh nói: - Muội muốn đi kinh thành.
- Đúng vậy, Thất ca ca, xin Thất ca ca thay Tiểu Nghiên vấn an mẫu thân, thăm hỏi huynh tẩu. Tiểu Nghiên dịu dàng nói.
- Thực lực? Võ đạo của hắn còn cao hơn ngươi sao? Tiêu tứ tiểu thư hoài nghi.
- Võ đạo nông sâu phải thử sức mới biết, là tiểu nhân thấy hắn dưới ánh nắng mặt trời chói chan lại không hề có vẻ nóng nực, ngược lại tạo cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo, điều này nói rõ nếu không phải trên người hắn mang dị bảo, chính là có tu luyện qua một loại dị công nào đó. Giáp vệ Đường Cửu thấp giọng giải thích.
- Tu luyện dị công?
- Đúng vậy, tiểu thư, người luyện võ tu luyện dị công cực kỳ lợi hại, tu luyện tới cảnh giới cao thâm có thể cách vật giết người trong vô hình, tuy nhiên vị Lục huyện úy này tuổi còn rất trẻ, dị công nhiều lắm cũng chỉ mới nhập môn, ngày sau nếu tu luyện được thâm sâu nhất định không phải là vật trong ao. Giáp vệ Đường Cửu thấp giọng giải thích.
- Đường Cửu, ngươi cũng có dị công à?
- Hồi tiểu thư, tiểu nhân không có, nhưng tiểu nhân có một vị sư bá tu luyện dị công, nhập môn dị công rất khó, tu luyện tiến cảnh cũng chậm, giai đoạn đầu tu luyện cần phải dùng ít nhất hai ba mươi năm thời gian. Giáp vệ Đường Cửu thấp giọng giải thích.
- Vậy thì có tác dụng gì? Chờ đến khi tu được thâm sâu người cũng đã già nua rồi. Tiêu tứ tiểu thư khinh thường nói.
- Tiểu thư nghĩ như vậy là sai rồi, người tu luyện dị công thành công khi trăm tuổi dáng vẻ vẫn như tráng niên, sư bá của tiểu nhân năm nay tám mươi hai, năm năm trước tiểu nhân may mắn được gặp qua một lần, trông chẳng khác một vị văn sĩ trung niên ba bảy ba tám tuổi, hơn nữa người tu luyện dị công thời kỳ đầu không có đại dụng, nhưng lại được lợi trợ giúp tăng trưởng ngoại công, lực tai mắt cũng sẽ tăng gấp bội, độ nhanh nhẹn của cơ thể cũng sẽ linh hoạt kinh người, then chốt thắng bại trong đọ sức võ đạo, kỳ thực chính là chiếm được tiên cơ. Giáp vệ Đường Cửu thấp giọng giải thích.
- Cho nên ngươi tự xưng là Điện Kiếm Đường Cửu.
- Người ngươi nên tạ ơn nhất chính là lão tổng quản đấy, nếu không có lão tổng quản giới thiệu, Tiêu phủ chắc hẳn sẽ không cho ngươi nhập môn đâu. Tiêu tứ tiểu thư dịu dàng nói.
- Điều này tiểu nhân biết được, lão tổng quản là đường thái gia của tiểu nhân, ân huệ của lão nhân gia, tiểu nhân chỉ có thể ghi ở trong lòng. Đường Cửu cung kính nói.
Đang nói giữa chừng thì Tiểu Nghiên đã trở lại, Tiểu Nghiên xoay người lại cùng ca ca vẫy tay từ biệt, sau khi lên xe đội ngũ xe và ngựa liền chạy về phía trước, nhìn đoàn người ngựa đã đi xa, Lục Thất thẫn thờ trong lòng có vài phần vui mừng.
Trong kiệu xa, Tiêu tứ tiểu thư dịu dàng nói: - Tiểu Nghiên, ca ca ngươi nói gì với ngươi?
Tiểu Nghiên ngượng ngập nói: - Tiểu thư, ca nô tì nói mấy lời quan tâm nô tì thôi, còn nói rằng nô tì tuổi còn nhỏ, muốn nô tì đáp ứng huynh ấy trong vòng ba năm không được hầu hạ Vinh đại nhân, nô tì đã đáp ứng rồi.
Trong xe trầm mặc một hồi, Tiêu tứ tiểu thư dịu dàng nói: - Vị ca ca này của ngươi tâm khí cũng thật cao ngạo, ta thành toàn cho yêu cầu của hắn, sang năm xuất giá rồi sẽ không để ngươi hầu phòng cho Vinh công tử.