Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa

Chương 41: Trời Sập Trước Mặt Thẩm Phu Nhân



Thẩm An An khẽ chớp hàng mi đen dài, do dự một lúc rồi dứt khoát thuận theo lời của Thẩm phu nhân mà mở miệng: "Mẫu thân, chuyện hôn sự của con, có thể để con tự quyết định được không?"

"Đương nhiên rồi."

Thẩm phu nhân buột miệng đáp ngay, nhưng ngay sau đó lại sững người, ánh mắt dừng lại trên chiếc cổ trắng nõn lộ ra một đoạn nhỏ của con gái, lúc này đang đỏ bừng như sắp nhỏ m/á/u.

"An An."

Bà nắm lấy tay nàng, dịu dàng nhưng nghiêm túc: "Con thành thật nói với mẹ, có phải… con đã có người trong lòng rồi không?"

Tâm trạng của Thẩm An An rất căng thẳng, nàng giả vờ xấu hổ và cúi đầu xuống lần nữa.

Dù không nói gì, nhưng Thẩm phu nhân đã hiểu rõ tình hình, bà lập tức lo lắng hỏi: "Người ấy là nhi tử nhà nào, tên gì, phẩm hạnh ra sao, các con quen biết nhau thế nào?"

Những câu hỏi này Thẩm An An đã suy nghĩ kỹ từ trước.

Trương Nghiệp Dương, dù gia thế hay bản thân đều không có gì nổi bật, muốn khiến mẫu thân đồng ý và chấp nhận cuộc hôn nhân này, chỉ có thể bày tỏ tình cảm sâu đậm và quyết tâm không thể thiếu hắn.

“Chàng ấy là một trạng nguyên mới được nêu tên trong bảng vàng năm nay, tài năng và phẩm hạnh đều tốt, bọn con đã quen biết nhau từ khi ở Giang Nam.”

Nghe xong, sắc mặt Thẩm phu nhân có chút khó chịu: “Người đó không phải người ở kinh thành sao?’

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Chưa kể đến gia đình đối phương, chỉ riêng việc ở xa tận Giang Nam, bà cũng cảm thấy không vui, nữ nhi khó khăn lắm mới trở về bên mình, làm sao bà có thể để nàng ấy lại đi xa kết hôn được.

Thẩm phu nhân mím chặt môi, gương mặt được chăm sóc cẩn thận hiện rõ sự không hài lòng, bà rất không vui.

“Mẫu thân.”

Thẩm An An kéo tay áo Thẩm phu nhân, lắc nhẹ: “Dù chàng ấy xuất thân nghèo khó, nhưng thực sự là một người rất tốt, mẫu thân hãy đồng ý với con đi.”

Lời của Thẩm An An lại một lần nữa làm Thẩm phu nhân choáng váng.

Bà nhìn nữ nhi xinh đẹp, như hoa đào, trước mắt, dù xa tận Giang Nam, lại còn là một thư sinh nghèo kiết xác.

“An An.”

Bà gọi tên nữ nhi, giọng nghẹn lại như bị tắc nghẽn bởi một đống bông, không thể thốt lên lời.

Thẩm An An cũng biết mẫu thân nàng sẽ khó mà chấp nhận được chuyện này, chỉ khẽ kéo tay áo bà, cúi đầu không nói gì.

Từ nhỏ, An An đã được nuôi dưỡng ở Giang Nam, mỗi lần gặp nhau đều rất ít, nếu là chuyện khác, bà chắc chắn sẽ mềm lòng đồng ý ngay, nhưng chuyện này, bà nghẹn lời mấy lần mà vẫn không thể thốt ra được lời đồng ý.

Bà bỗng nhớ lại cảnh Thẩm An An vừa mới trở về, đã kiên quyết từ chối hôn sự trong bữa tiệc cung đình. Có phải lúc đó, trong lòng nàng đã có vị trạng nguyên kia rồi?

Thẩm phu nhân cảm thấy hơi hối hận vì sự qua loa của mình.

“An An, trong kinh thành cũng có không ít nam nhân tốt, chúng ta thử tìm kiếm thêm, không chỉ có mẫu thân mà ngay cả phụ thân con cũng sẽ không đồng ý đâu.”

Thẩm An An ngẩng đầu, đôi mắt hạnh nhân mờ sương, nhìn Thẩm phu nhân.

“Mẫu thân, phụ thân luôn nghe theo người mà.”

Thẩm phu nhân đau lòng vuốt nhẹ gương mặt của nữ nhi, dù vậy cũng không dám thốt ra lời đồng ý.

“An An, dù là gia đình quyền quý hay trong quan trường, chẳng có mấy ai thật lòng, đa phần đều tính toán lợi ích. Con làm sao biết được chàng thư sinh đó không phải vì thân phận của con mà cố tình tiếp cận?”

Nếu quả thật là một người quân tử đứng đắn, thì hắn đã không nên tiếp cận An An.

Dù sao, hai người có xuất thân và giáo dưỡng khác biệt xa đến vậy.

Thẩm An An chớp chớp mắt, lông mi dài khẽ rơi nước, nhìn Thẩm phu nhân một cách đáng thương, rồi nhẹ nhàng nói: “Trương công tử không phải người như vậy, huống hồ, cho dù là đang mưu đồ, con cũng chấp nhận. Chỉ cần Thẩm phủ không sụp đổ, cả đời này chàng ấy vẫn sẽ tôn kính và yêu thương con.”

Nghe xong những lời này, Thẩm phu nhân suýt nữa ngất đi.

Nghe xem, đây là lời gì vậy? Nữ nhi đã bị cái thư sinh đó tẩy não rồi sao?

Việc hôn sự của trưởng tử, bao nhiêu lễ nghi, bao nhiêu nghi thức, lúc này tất cả đều bị bỏ qua. Thẩm phu nhân chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ.

“Một người là tân trạng nguyên, nhiều nhất cũng chỉ làm một huyện lệnh, nếu không có người giúp đỡ, cả đời cũng chỉ đến vậy thôi. An An, mẫu thân làm sao có thể nhẫn tâm để con chịu khổ như vậy?”

“Hơn nữa, các con có nền tảng giáo dưỡng khác nhau, nếu thực sự ở bên nhau, với đủ loại vấn đề phát sinh, khi nhiệt tình hiện tại nguội đi, con nhất định sẽ hối hận.”

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Thẩm An An hít một hơi thật sâu, trong một khoảnh khắc, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân hiện tại có chút quen thuộc, giống hệt như kiếp trước, khi nàng không hối hận mà muốn gả cho Tiêu Uyên.

“Mẫu thân, chàng ấy mồ côi, phụ mẫu đều qua đời từ rất sớm không có những chuyện lộn xộn gì.”

“……”

Thẩm phu nhân lại nghẹn lại, không nói ra được lời nào.

“Mẫu thân không phải đã nói, nếu không có ai giúp đỡ thì cả đời chỉ làm một huyện lệnh sao? Nhưng nếu có người giúp đỡ thì sẽ khác mà.”

“Chàng ấy hiện giờ đã được phân đến Giang Nam làm huyện lệnh, nơi đó rộng lớn và giàu có, dễ dàng có thành tích, không quá ba năm chàng ấy sẽ trở lại.”

Nghe những gì nữ nhi vẽ ra, Thẩm phu nhân mặt căng cứng, không thể buông lỏng chút nào.

Không phải là bà muốn nịnh hót, nhưng một huyện lệnh, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể nào đến được cửa nhà Thẩm gia. Đây không phải là hạ giá mà là trở lại từ thời kỳ năm đời trước rồi.

Thẩm gia, cho dù tính đến năm đời trước, cũng không đến mức như vậy.

“Mẫu thân.”

Thẩm An An mở miệng định nói gì đó, nhưng Thẩm phu nhân đã đưa tay lên trán, nhắm mắt lại.

Ma ma bên cạnh rất tinh ý bước tới xoa trán Thẩm phu nhân, nói: “Cô nương, phu nhân mấy ngày nay làm việc quá sức, lại bị đau đầu, nếu không thì để hôm khác cô nương tới thăm bà ấy đi.”

Thẩm An An nhìn thấy Thẩm phu nhân nhắm nử mắt, vẻ mặt mệt mỏi, khẽ mím môi, đứng dậy: “Mẫu thân nghỉ ngơi cho tốt, con về Hải Đường viên trước, một lát nữa sẽ quay lại thăm người.”

Thẩm phu nhân mắt giật giật, khẽ gật đầu.

Mấy ngày nay bà thật sự không muốn gặp nàng, nghe thấy cái tên thư sinh kia là đã thấy đau đầu rồi.

Thẩm An An cúi người chào rồi quay đi, Thẩm phu nhân suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng lên tiếng.

“An An, càng là những đứa trẻ xuất thân từ gia đình nghèo khó mà có thể vươn lên tới vị trí như hiện tại, thì càng không đơn giản. Họ đa số đều coi trọng lợi ích, rất khó để đối xử thật lòng với thê tử, có người còn dùng hôn ước như một bàn đạp để leo cao hơn. Những người này thường là người đọc sách, đặc biệt là những người đã vất vả vượt qua hoàn cảnh khó khăn.”

“Mẫu thân không nói là chàng trai họ Trương kia cũng như vậy, nhưng bản tính con người là thế, gia cảnh của các con cách biệt quá lớn, dù có miễn cưỡng ở bên nhau cũng sẽ gặp rất nhiều vấn đề. An An, con hãy suy nghĩ kỹ lại.”

Phản ứng của Thẩm phu nhân gần như đã nằm trong dự đoán của Thẩm An An.

Trương Nghiệp Dương không có gia thế, tài năng bình thường, muốn Thẩm phu nhân vui vẻ chấp nhận là điều không thể, nàng cũng không định một lần là thành công.

Nàng cúi đầu, ánh mắt lộ vẻ buồn bã, giọng nói nhẹ nhàng: “Mẫu thân, con và chàng ấy đã quen từ lâu, lòng con đã quyết, không thay đổi được.”

Thẩm phu nhân nhắm mắt lại, nửa người dựa vào ghế, để ma ma xoa bóp thái dương, vẻ mặt mệt mỏi, không còn sức sống.

Thẩm An An từ chổ Thẩm phu nhân trở về Hải Đường viên, vẻ buồn bã và đau khổ trên mặt nàng dần dần biến mất, thay vào đó là sự bình thản.

Mặc Hương đóng cửa phòng, đi nhanh đến bên cửa sổ, thấy xung quanh không có ai, hạ giọng nói: “Cô nương, có vẻ như phu nhân sẽ không đồng ý rồi.”

Thẩm An An đáp nhẹ, ánh mắt nhìn về phía bầu trời qua khung cửa sổ vuông vức.

Kinh thành phồn hoa, có phụ mẫu và đại ca bảo vệ, quả thật rất tốt, nhưng chuyện hôn sự chưa giải quyết xong, thì Thẩm Quý phi sẽ không chịu buông tay, những mớ hỗn độn đó, nàng không muốn và không thể tham gia thêm nữa.

“Bầu trời Giang Nam rộng lớn hơn Kinh thành nhiều.”

Sáng hôm sau.

Thẩm phu nhân mặt mày u sầu, buồn bã đến mức không thể ăn nổi mấy miếng cơm, ma ma thay đổi món ăn, nấu vài món canh cho bà, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“Phu nhân, ít nhất cũng phải ăn một chút, cô nương thì...”

Chưa kịp dứt lời, một Nha hoàn vội vã chạy vào, mặt đầy lo lắng.

Thẩm phu nhân đẩy muỗng canh mà ma ma đưa đến môi, mệt mỏi nhìn Nha hoàn, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Thưa phu nhân, nha hoàn trong viện cô nương nói..."

Nha hoàn nói với giọng khó khăn: "Cô nương đã hai bữa không ăn, cả người mệt mỏi, không có chút tinh thần nào, họ lo cô nương không khỏe, muốn báo với phu nhân và mời đại phu đến."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm phu nhân siết chặt chiếc khăn tay trong tay, đột nhiên đứng bật dậy, trái tim như thắt lại: "Đứa con này, sao lại khiến ta lo lắng đến vậy?"

Nói rồi, bà vội vã rời khỏi sân, đi về Hải Đường viên, ma ma nhanh chóng đi theo sau.

Các nha hoàn đang canh giữ dưới hành lang của Hải Đường viên đều đồng loạt chào.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Thẩm phu nhân không nói lời nào, trực tiếp đẩy cửa bước vào, tìm thấy Thẩm An An nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, vô cùng tiều tụy.

Bà vội vàng đi đến bên giường, ánh mắt đầy thương xót, nghẹn ngào nói: "An An, con đang làm gì vậy? Con muốn làm ta lo đến c/h/ế/t sao?"

Thẩm An An yếu ớt mở mắt, mỉm cười yếu ớt với Thẩm phu nhân, môi khô khốc, hơi mím lại: "Mẫu thân, con suy nghĩ kỹ rồi, chuyện này thực sự là do con quá nông nổi, xin lỗi mẫu thân."

Nàng nắm lại tay của Thẩm phu nhân, khuôn mặt đầy vẻ đau buồn: "Nhưng mà..."

"Được rồi, con đừng nói nữa."

Thẩm phu nhân vuốt nhẹ đầu nàng: "Ta hiểu rồi."

Nữ nhi đang trong độ tuổi hoa niên, lẽ ra có cảm xúc yêu đương cũng là chuyện bình thường.

Nếu phải trách, chỉ có thể trách người mẫu thân này, đã không thể luôn ở bên con, để con xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả việc nữ nhi đã có người trong lòng mà bà cũng không biết.

"Con ăn chút gì đi, không chăm sóc cơ thể tốt, làm sao có thể nói chuyện sau này được?"

Thẩm phu nhân chỉnh lại chăn cho nàng, cuối cùng cũng an ủi: "Ta sẽ đi tìm phụ thân con nói chuyện, xem ông ấy nói thế nào."

“Cảm ơn mẫu thân.”

Thẩm An An ngồi dậy, cả nửa người tựa vào lòng Thẩm phu nhân, nhẹ nhàng làm nũng.

Trong lòng nàng có chút hối hận: “Mẫu thân, chỉ cần ba năm năm, khi chàng đạt được thành tích sẽ quay lại kinh thành được thôi.”

Chờ khi nàng chăm sóc tổ mẫu xong, khi kinh thành ổn định, nàng sẽ nghĩ đến việc quay lại ở bên cạnh Thẩm phu nhân.

Lời của Đại sư Văn Âm như ma âm vẫn vang vọng trong lòng nàng, khiến nàng lo sợ sẽ có biến cố bất ngờ, làm liên lụy đến phụ mẫu và đại ca nàng.

Nghĩ đến đây, lòng nàng lại càng muốn rời đi hơn.

Thẩm phu nhân vỗ nhẹ lưng nàng, an ủi một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Con ăn cơm đi, ta đi tìm phụ thân con bàn bạc.”

Thẩm An An nhẹ gật đầu, cúi đầu từ trong lòng Thẩm phu nhân rút ra, đôi mắt vô tình nhìn lên, ánh lên niềm vui.

Trong lòng Thẩm phu nhân lại trĩu nặng.

Nữ nhi như vậy, có lẽ đã sa vào bùn lầy, rất khó có thể kéo ra.

Dặn dò Mặc Hương chăm sóc chu đáo xong, Thẩm phu nhân vội vã rời khỏi Hải Đường viên, đi thẳng tới thư phòng của Thẩm Văn.

Mặc Hương bưng chén trà qua cho Thẩm An An để nàng làm dịu cổ họng: “Cô nương, liệu việc này có thành công không?”

Thẩm An An im lặng, nhận chén trà từ tay Mặc Hương, uống một ngụm, cổ họng khô khốc và ngứa ngáy mới dịu lại đôi chút.

Nàng cúi đầu, trên mặt là sự tự trách và hối hận: “Phụ mẫu sẽ đồng ý thôi.”

Họ luôn thương yêu nàng, chỉ cần nàng kiên quyết, phụ mẫu nàng nhất định sẽ nhượng bộ.

Giống như kiếp trước khi nàng kiên quyết cưới Tiêu Uyên, mẫu thân nàng phản ứng còn mạnh mẽ hơn hôm nay, sau đó vì lo lắng mà bà còn bị bệnh một trận, nhưng cuối cùng bà vẫn không thể phản đối nàng, đồng ý gả cho hắn.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Còn phụ thân nàng, là một tướng quân, quyền lực của Thẩm gia đã đủ lớn, chọn một học sĩ trong sạch làm rể cũng sẽ làm hoàng gia an tâm.

Nàng không lấy Hoàng tử, nên những gia đình có quyền lực thực sự cũng không thể lấy, nếu không người đó e là sẽ không vui.

Chọn Trương Nghiệp Dương, cũng coi như là mọi người đều vui vẻ.

Nàng chắc chắn, chỉ cần nàng đồng ý, phụ thân nàng sẽ không từ chối.

Mặc Hương đỡ nàng dậy ăn một bát cháo, vào khoảng ba giờ chiều, Thẩm phu nhân lại đến Hải Đường viên, đôi mắt bà đỏ lên, rõ ràng là vừa khóc ở Thẩm Văn.

Thẩm An An thấy xót xa, nhưng cũng cố gắng kìm nén, đứng dậy chào: "Mẫu thân."

"Đứng dậy đi."

Thẩm phu nhân liếc nhìn bát cháo trắng nàng vừa ăn một nửa, cuối cùng cũng thở phào một hơi.

"Ngồi đi, nhìn con gầy đi, cằm còn gầy hẳn đây này, con ăn thêm chút nữa đi."

Thẩm An An sờ lên má mình, chỉ mới một ngày không ăn cơm thôi mà.

Nàng ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Rồi ngồi xuống, từ từ múc cháo đưa vào miệng.

Thẩm phu nhân nhìn nữ nhi, không thể nhìn đủ, trong lòng càng thêm thương tiếc.

Khi bát cháo đã ăn xong, Thẩm An An bảo Mặc Hương dọn bát đĩa, Thẩm phu nhân mới nhẹ nhàng nói: "Nghe phụ thân con nói, chàng học sĩ... cũng khá tốt."

Thẩm phu nhân nói với vẻ không mấy vui vẻ: "Nhưng cuối cùng thế nào thì phải chờ xem, phụ thân con nói sẽ nhờ người giúp đỡ, để người đó ở lại kinh vài ngày nữa, nếu... con thực sự muốn, và nếu chàng học sĩ đó cũng là người có nhân phẩm tốt, thì sẽ đồng ý cho các con thành hôn."

Thẩm An An mặt mày rạng rỡ: "Cảm ơn phụ thân, mẫu thân."

Nàng vươn tay ôm lấy eo Thẩm phu nhân, dựa đầu vào người bà, hạnh phúc tràn ngập trên khuôn mặt.

"Người yên tâm, con lớn rồi, sẽ không còn làm nũng nữa đâu."

Nàng sẽ không lặp lại sai lầm cũ, dù gả cho ai, nàng sẽ sống một cách lý trí và hạnh phúc.

"Được rồi."

Thẩm phu nhân vỗ nhẹ lưng nàng, không khỏi thở dài.

Tối hôm đó, Thẩm Trường Hách từ ngoài trở về, rõ ràng cảm thấy bầu không khí trong nhà hôm nay nặng nề hơn nhiều.

Những nha hoàn và gia nhân đều cúi đầu, bước đi nhẹ nhàng, như thể sợ làm động gì đó.

Thẩm Trường Hách nhíu mày.

Lẽ ra, giờ này mẫu thân hắn phải vui vẻ hớn hở, tất bật chuẩn bị sính lễ cho hắn mới phải.

Hắn quay lại nhìn một nha hoàn đứng bên cạnh, nàng ta ngây ra, lắc đầu.

Nàng ta lúc nào cũng theo hắn nên chẳng biết gì hết.

Thẩm Trường Hách nói: "Vậy sao không đi hỏi đi?"

Nha hoàn bừng tỉnh, lập tức đi tìm những người gia nhân thân thiết để hỏi thăm.

Thẩm Trường Hách tiếp tục đi vào trong sân, khi đến cổng sân, nha hoàn lúc nãy mới vội vã chạy về, thở hổn hển.

"Công tử, không ổn rồi."

Thẩm Trường Hách dừng bước, nghiêng đầu nhìn nàng ta.

Nha hoàn mở miệng, nhìn quanh một lượt, thấy không có ai, giọng nói có phần khó khăn: "Nô tỳ đã hỏi gia nhân ở trong phủ, nghe nói là... là chuyện của đại cô nương."

Lông mày Thẩm Trường Hách lập tức nhíu lại, quay người đi về phía sân của Thẩm phu nhân, vừa đi vừa hỏi: "An An sao rồi?"

Nha hoàn lắp bắp, cuối cùng vẫn không dám nói: "Vẫn là công tử tự mình hỏi phu nhân đi thì hơn."

Bước chân của Thẩm Trường Hách lại nhanh hơn mấy phần.

Khi vào sân của Thẩm phu nhân, chưa kịp vào trong phòng, hắn đã nghe thấy tiếng thở dài sâu của Thẩm phu nhân.

"Giờ phải làm sao đây?"

"Đại công tử."

Các gia nhân trong hành lang đồng loạt chào, Thẩm Trường Hách vượt qua họ, bước vào trong.

Lúc này, Thẩm phu nhân cũng không còn tức giận, vừa nhìn thấy trưởng tử đến, mặt bà đã nhăn nhó lại, vẻ mặt đầy khổ sở.