Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa

Chương 38: Nhân Quả Của Phật Giáo



Xuất thân từ gia đình quyền quý, những tình cảm đơn phương không được phép sẽ định sẵn phải kết thúc mà không có kết quả.

"An An, đi thôi."

Khi thấy nàng vẫn còn đứng ngẩn ra, Thẩm phu nhân quay lại và gọi nàng.

An An đáp lời, quay người và nhanh chóng theo sau Thẩm phu nhân.

Đi qua tiền điện là một khu vườn phía sau, có một gian nước và hành lang, thời tiết lúc này là cuối thu lá rơi đầy mặt nước, các tiểu hòa thượng đang vớt lá.

Nha hoàn của Thẩm phu nhân hỏi một tiểu hòa thượng đường đi: "Tiểu sư phụ, xin hỏi Đại sư Văn Âm có ở trong chùa không?"

Văn Âm luôn được biết đến với khả năng bói toán chính xác, hôm nay Thẩm phu nhân đến đây là vì ông ấy.

Tiểu hòa thượng nhìn qua nhóm người của Thẩm phu nhân, rồi bỏ xô ra, cung kính chào và trả lời: "Thưa thí chủ, sư phụ đang ở đây, nhưng hiện tại có khách hành hương, phải đợi một chút nữa."

Cung nữ quay lại nhìn Thẩm phu nhân, Thẩm phu nhân cười nói: "Không sao, chúng ta đợi một chút cũng được."

"Vậy xin mời theo ta."

Tiểu hòa thượng niệm một câu "Nam Mô A Di Đà Phật", rồi quay người dẫn đường.

Mọi người theo sau tiểu hỏa thượng, đi quanh hành lang một vòng, cuối cùng dừng lại trước cửa một gian thiền phòng.

Trong sân là một rừng trúc xanh mướt, tươi tốt, gió thổi qua, trúc xào xạc tạo nên một cảm giác yên bình và thanh thoát.

Cửa phòng thiền đóng chặt, thỉnh thoảng lại có tiếng gõ mõ vang lên.

Tiểu hòa thượng bước nhanh lên bậc thềm, nói gì đó với hòa thượng đang canh cổng, người đó nhìn về phía nhóm của Thẩm phu nhân, một lúc sau xuống bậc thềm và đi tới.

"Thí chủ."

Hòa thượng cúi người chào: "Sư phụ nhà ta hiện đang tiếp khách, xin các vị chờ một chút."

Thẩm phu nhân nghĩ mình đến đã khá sớm, không ngờ lại có người đến còn sớm hơn bà.

An An liếc mắt nhìn quanh khu vườn, rồi chợt nhìn thấy một bóng dáng màu xanh lá cây, ẩn mình sau những cây trúc xanh, có vẻ như đang ngồi xổm trên đất.

Rõ ràng là một nha hoàn, nhưng dáng vẻ của nàng ta lại khiến An An cảm thấy có chút quen thuộc.

"Tiểu sư phụ."

Nàng gọi tiểu hòa thượng đang quay đi, giả vờ vô tình hỏi: "Khách trong phòng thiền là một cô nương phải không?"

Tiểu hòa thượng gật đầu: "Cô nương ấy đã đến từ rất sớm, đứng đợi ở cửa sân rất lâu để gặp sư phụ nhà ta."

"Ừ, đa tạ."

An An chắp tay lại, gật đầu. Tiểu hòa thượng lễ phép đáp lại rồi quay lại bậc thềm, tiếp tục canh giữ phòng thiền.

Thẩm phu nhân tò mò lên tiếng: "An An, con có biết cô nương trong phòng thiền là ai không?"

An An lắc đầu, chỉ tay về phía nha hoàn đang ngồi sau trúc ở xa xa: "Không, con chỉ thấy nha hoàn ấy có vẻ quen mắt, nghĩ rằng người trong phòng thiền hẳn là một cô nương."

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Thẩm phu nhân nhìn vài lần vào nha hoàn đó rồi rút lại ánh mắt.

Mỗi tháng vào thời điểm này, có không ít quan lại và quý tộc lên núi cầu bình an.

Một cô nương, đi một mình, tám chín phần là đến để cầu duyên.

Sau khi hỏi qua, Thẩm phu nhân không còn để tâm nữa, tiếp tục trò chuyện với nha hoàn bên cạnh, thảo luận về các công việc liên quan đến việc cưới hỏi.

Khoảng mười lăm phút sau, cửa phòng thiền cuối cùng cũng mở ra, một bóng dáng áo tím nhẹ nhàng bước ra, nàng cúi đầu, yên tĩnh, có vẻ như đang mang tâm sự.

Lúc này, Thẩm phu nhân cũng dẫn An An đi đến.

Nghe tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ ra vài vệt nước mắt, mí mắt hơi sưng đỏ, rõ ràng vừa mới khóc.

Khi nhìn thấy nhóm người đang đi tới, nàng ấy hơi sững lại, rồi ngay lập tức nở một nụ cười.

"Thẩm cô nương."

Nàng ấy nhìn một lát rồi gọi: "Thẩm phu nhân."

Thẩm phu nhân gật đầu với cô nương có vẻ đáng thương ấy, rồi quay sang nhìn An An, chờ nàng giới thiệu.

An An thu ánh mắt khỏi nàng ấy, nhẹ nhàng nói: "Đây là Đoan Nhị cô nương."

Thẩm phu nhân nghe vậy có chút ngạc nhiên, nhưng vì thời gian của đại sư Văn Âm rất quý giá, bà không dám trì hoãn, liền bảo An An ở ngoài trò chuyện với Đoan Oánh Oánh.

An An vốn cũng không có ý định vào trong, những chuyện kỳ quái xảy ra với nàng không thể giải thích rõ ràng, nàng cũng vô thức không muốn có liên quan đến Phật môn.

An An nhìn xuống tấm quẻ trong tay Đoan Oánh Oánh, là quẻ cầu duyên.

Tính toán thời gian, nếu kết quả của nàng giống như kiếp trước, thì giờ này nàng có lẽ đã bị gia đình bỏ rơi và sắp sửa phải gả đi xa.

"Thẩm cô nương có thể đi dạo cùng ta không?"

Đoan Oánh Oánh cố kiềm chế giọng khàn, nói một cách bình tĩnh nhất có thể.

Thẩm An An dừng lại trong giây lát, ánh mắt dừng trên khuôn mặt trống rỗng của nàng, rồi từ từ gật đầu.

"Đa tạ."

Đoan Oánh Oánh miễn cưỡng nở nụ cười.

Hai người rời khỏi sân của đại sư Văn Âm, đi đến một góc yên tĩnh của sân sau, nơi có một đình hóng mát.

Ngồi trong đình, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật trong sân. Chùa chiền rộng lớn và tráng lệ, mang lại cảm giác uy nghiêm và kính sợ, nhưng không hiểu sao điều này lại khiến An An cảm thấy rất không thoải mái.

Nàng cố gắng kiềm chế sự bồn chồn và bất an trong lòng, không nhìn vào những bức tượng Phật đặt rải rác trong sân.

Nàng biết rõ, đó là vì lương tâm không yên.

Nàng từng cảm thấy mình giống như một con quái vật, cơ thể 17 tuổi chỉ là một vỏ bọc và khi ở trong ngôi chùa này, lớp vỏ bọc ấy sẽ bị xé nát một cách dễ dàng.

"Thẩm cô nương. nàng sao vậy?"

Một tiểu hòa thượng mang trà đến, Đoan Oánh Oánh tự tay rót một ly và đưa cho nàng, lo lắng hỏi.

Thẩm An An lấy lại tinh thần và lắc đầu: "Không có gì, Đoan Nhị cô nương tìm ta có chuyện gì muốn nói không?"

Nàng tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của Đoan Oánh Oánh, cảm thấy nàng ấy không phải là người biết rõ người cứu nàng vào đêm Trung Thu là đại ca của mình.

Vậy thì nàng ấy tìm nàng, rốt cuộc là vì mục đích gì? Hai người không giống như Đoan Mộng Mộng, luôn mâu thuẫn gay gắt, nhưng cũng không thể gọi là bằng hữu.

"Ta đến để cảm ơn Thẩm cô nương."

Khuôn mặt xinh đẹp của Đoan Oánh Oánh không còn là vẻ yếu đuối, tái nhợt và bi thương nữa, đôi mắt trong suốt của cô hiện lên chút kiên định.

"Hôm đó ở phủ Vĩnh Ninh Hầu, cảm ơn Thẩm cô nương đã chỉ điểm. Nếu không có nàng, có lẽ ta đã..."

Nàng không nói tiếp, chỉ thở dài một tiếng, cuối cùng chỉ nói: "Chuyện nhà không thể để người ngoài biết."

Nàng thở dài sâu, vẻ mặt vô vọng và bất lực.

Trong lòng An An động lòng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đầy cảm kích của Đoan Oánh Oánh.

Một người đã khắc sâu sự yếu đuối trong xương tủy, thật sự có thể từ vài câu nói của cô mà đứng lên, phản kháng sao?

Nàng nói như vậy, liệu có phải chuyện gả đi xa xôi đã xảy ra trong kiếp trước hay nàng ấy đã nhận ra Đoan Mộng Mộng nên từ đó thay đổi?

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Nàng không trực tiếp hỏi, chỉ lịch sự đáp lại: "Chỉ là việc nhỏ thôi, Đoan Nhị cô nương không cần phải để trong lòng."

Đoan Oánh Oánh lắc đầu: "Với Thẩm cô nương thì chỉ là việc nhỏ, nhưng với ta thì lại là cả một đời, các người đều là ân nhân của ta."

"Chúng ta?"

Thẩm An An cười nhẹ, trong ánh mắt có chút d.a.o động: "Còn ai khác giúp Đoan Nhị cô nương sao?"

Đoan Oánh Oánh mặt đỏ lên, cúi đầu xuống, giọng nhỏ nhẹ: "Huynh ấy là ân nhân của ta."

Thật tiếc, hai người thậm chí không biết tên tuổi và thân phận của nhau, cũng không biết liệu trong suốt cuộc đời này, nàng có thể gặp lại vị công tử đó hay không.

Thẩm An An ngừng cười, cúi đầu uống trà. Trong khi Đoan Oánh Oánh đang mải mê suy nghĩ, chìm đắm trong cảm xúc về ân nhân cứu mạng, nàng bất chợt lên tiếng nhẹ nhàng.

"Đoan cô nương có vẻ rất quan tâm đến ân nhân cứu mạng của mình."

Đoan Oánh Oánh giật mình hồi phục, mỉm cười một cách tự nhiên, gật đầu đáp lại: "Ừ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một người như ngọc, tỏa sáng như ánh trăng, người ấy có thể là điều mà cả đời nàng chỉ có thể ao ước, giống như tuyết trắng trên đỉnh núi cao không thể với tới.

Thẩm An An không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu tiếp tục uống trà. Nàng không định nói với Đoan Oánh Oánh.

Nếu nói theo ý riêng, nàng không muốn đại ca có bất kỳ liên quan gì với Đoan Oánh Oánh. Không phải là Đoan Oánh Oánh không tốt, mà là nàng quá yếu đuối, khi đối diện với Đoan gia, nàng giống như một cục bột mềm, dễ dàng bị nhào nặn thành bất cứ hình dạng gì.

Những cô nương mềm yếu, không thể tự lo liệu cho mình, quả thật có thể kích thích cảm giác bảo vệ của những người nam nhân mạnh mẽ như đại ca, nhưng để làm chủ mẫu của một gia đình lớn, nàng ấy còn kém xa lắm.

Nói thẳng ra, tính cách như vậy, căn bản không phù hợp làm chính thất của một đại gia tộc.

Nàng quả thật tốt bụng, nhưng khi đối diện với người thân, lòng tốt của nàng lại quá lệch lạc, đối với người trong gia đình thì đúng, nhưng không thể không phân biệt được đúng sai.

Tuy nhiên, chuyện duyên phận ai mà đoán trước được, nàng chỉ giữ im lặng, nếu nàng và đại ca có duyên, rồi sẽ có lúc họ quay lại bên nhau.

Điều kiện tiên quyết là, nàng phải tự đứng vững trước đã.

Đoan Oánh Oánh thấy Thẩm An An không nói gì, nhẹ nhàng mở lời: "Thẩm cô nương có phải đang lo lắng về việc hôm đó trong tiệc hoa cúc, ta thay mặt Đoan gia cầu xin cô nương tha thứ cho tam muội được không?"

Thẩm An An nói với giọng chậm rãi, mang chút vẻ hờ hững: "Đoan Nhị cô nương và Đoan tam cô nương là tỷ muội cùng một mẫu thân, việc thay nàng ấy nói lời xin lỗi là điều hợp lý, ta không có gì để bận tâm."

“Dù sao thì, nàng nói của nàng, ta nghe của ta, làm thế nào cuối cùng cũng do ta tự quyết định.”

Đoan Oánh Oánh hơi ngẩn người vì sự thẳng thắn của nàng, sau đó mỉm cười.

Nàng thật sự rất thích, rất thích tính cách này của Thẩm An An, nếu như nàng ấy là tỷ muội của mình thì tốt biết bao.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

"Thẩm cô nương nói đúng, yêu cầu của ta không đáng kể, nhưng ta không phải là người không phân biệt đúng sai, hôm đó đúng là tam muội đã sai, sau khi về nhà ta đã báo cáo với các bậc trưởng bối."

Thẩm An An nhướng mày.

"Rồi sao nữa, Đoan tam cô nương có bị trách m/ắ/n/g không, hay vẫn an yên như xưa?"

Đoan Oánh Oánh có chút lúng túng trên mặt.

Nàng thành thật nói: "Tổ mẫu không phạt muội ấy, nhưng mấy hôm trước tam muội đã quỳ trong từ đường, Thẩm cô nương nếu có hứng thú, ta có thể kể cho nàng nghe, coi như giải tỏa bức xúc."

Đoan Mộng Mộng quỳ trong từ đường?

Thẩm An An thật sự có chút ngạc nhiên, Đoan gia luôn yêu thương cô nữ nhi tài sắc vẹn toàn này, sao lại có thể nỡ phạt nàng ấy?

Nàng đột nhiên nghĩ đến lời cảm ơn mà Đoan Oánh Oánh muốn nói, tâm tư chuyển động: "Là do Đoan Oánh Oánh cô nương tự mình làm sao?"

Đoan Oánh Oánh hơi rung mi mắt, môi đỏ khẽ mím lại, giọng nói nhẹ đi rất nhiều: "Chỉ là tự bảo vệ bản thân thôi."

Thẩm An An không còn gì để nghi ngờ, nàng không nói thêm gì. Nàng hơi ngạc nhiên trước sự trưởng thành đột ngột của Đoan Oánh Oánh.

Có phải là vì sự xuất hiện của đại ca đã làm nàng ấy bị kích động không?

"Thời gian không còn sớm, ta phải đi rồi, lần sau gặp lại chúng ta lại ngồi xuống trò chuyện thêm."

Thẩm An An gật đầu, ánh mắt nàng dừng lại trên tay Đoan Oánh Oánh khi nàng ấy đứng dậy, rơi vào tờ quẻ trong tay nàng ấy.

"Đoan Nhị cô nương hôm nay là đến cầu duyên đúng không?"

"Ừm."

Đoan Oánh Oánh vô thức siết c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay, hơi có chút tái nhợt.

"Vậy đại sư nói sao?"

Đoan Oánh Oánh cúi đầu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt qua quẻ, giọng có chút khó khăn: "Đại sư nói, mọi chuyện đều là số mệnh, cơ hội sẽ đến, kết quả chính là nhân quả."

Nàng không hiểu ý nghĩa là gì, chỉ biết là đại sư nói, nàng và vị công tử kia vẫn có cơ hội gặp lại.

Thẩm An An nhíu mày, trong lòng cảm thấy nặng nề một chút, nhưng không nói gì thêm.

Đoan Oánh Oánh cáo từ rồi rời khỏi thủy đình.

Nàng uống hết cốc trà rồi đứng dậy, vừa vặn thì ma ma của Thẩm phu nhân đi đến.

Hai người lại quay lại, đi về phía khuôn viên của đại sư Nghe Âm.

Thẩm phu nhân cầm quẻ và ngày giờ đã được tính toán xong, đứng dưới hiên như đang thất thần.

"Mẫu thân, đã tính xong chưa?"

Thẩm An An bước đến hỏi.

Thẩm phu nhân cất đồ vào trong tay áo, nhắm mắt lại rồi gật đầu.

Thẩm An An nhớ đến quẻ của Đoan Oánh Oánh, liền hỏi mẫu thân: "Đại sư nói gì?"

Thẩm phu nhân mở miệng rồi lại lắc đầu: "Chờ về nhà rồi nói sau, đại sư đang đợi con trong đó, mau vào đi."

"Đợi con làm gì?"

Thẩm An An vô thức lùi lại một bước, cảm giác lạnh lẽo dâng lên sau lưng.

"Mẫu thân đã hỏi đại sư về duyên phận của con, vừa lúc con cùng ta tới, nhân tiện để đại sư xem cho con, tính toán chính xác hơn."

"Con không đi."

Thẩm An An lập tức từ chối: "Mẫu thân, con không vội, đợi đại ca định xong rồi hãy nói đến con."

"Đã đến đây rồi thì vào đi."

Thẩm phu nhân nắm lấy tay nàng, không để nàng lùi lại: "Đại sư chưa bao giờ chủ động muốn gặp ai, cơ hội tốt thế này sao có thể không đi."

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

"Mẫu thân..."

“An An nghe lời, chỉ nhìn mặt, ta đang đợi con ngoài kia."

Thẩm phu nhân trực tiếp đẩy Thẩm An An vào trong, rồi lập tức đóng cửa lại.

Trong phòng thiền bài trí đơn giản và tao nhã, một chiếc bàn thờ cúng Phật, vài chiếc đệm ngồi.

Sau tấm rèm vàng, một bóng hình mờ ảo đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, tiếng gõ mõ vang lên đều đặn.

Mùi gỗ trộn lẫn với hương khói lan tỏa trong không gian, hơi khó chịu khiếnThẩm An An cảm thấy rất không thoải mái.

Nàng đứng im, không động đậy.

"Thí chủ, vào ngồi đi."

Một giọng nói già nua vang lên từ phía sau tấm rèm.

Thẩm An An vẫn không động, đôi mày hơi nhíu lại: "Đại sư thời gian quý báu, ta không muốn quấy rầy ngài, Phật gia không phải nói rằng duyên phận đều là do nhân quả, duyên phận của ta chưa đến, nghĩa là thời điểm chưa đến, ta chỉ cần chờ đợi là được, không cần phải xem."

Nói xong, nàng quay người định kéo cửa phòng.

Tiếng gõ mõ đột nhiên im bặt, vị hòa thượng già nhẹ nhàng mở miệng: "Thí chủ, xin chờ một chút."

Bước chânThẩm An An khựng lại, cơ thể tự dưng cứng đờ.

"Duyên phận quả thật là nhân quả, nhưng cũng là nghiệp lực, là sản phẩm của nhân quả, phu thê là duyên, không duyên thì không hợp, cũng là do kiếp trước định sẵn, đến để hoàn thành duyên phận."

Một cảm giác nặng nề dâng lên trong tim Thẩm An An, lạnh lẽo như dây leo từ từ bò lên sống lưng nàng, sự hoảng loạn gần như không thể kìm nén.

Vị hòa thượng này, chẳng lẽ đã nhìn ra điều gì?

Nàng quay người đối diện với tấm rèm, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: "Ta chỉ tin vào sự nỗ lực của con người."

Nàng đã thay đổi rất nhiều chuyện kể từ khi được tái sinh, mọi thứ khác đều có thể thay đổi, duyên phận cũng vậy.

Vị hòa thượng già khẽ cười một tiếng, lời nói của ông khiếnThẩm An An cảm thấy như rơi vào một hầm băng.

"Nhìn có vẻ khác biệt, nhưng làm sao biết đó không phải là sự che mờ tầm nhìn, đôi khi quá trình không quan trọng, chỉ cần kết quả đi đúng hướng cũng có thể hoàn thành nhân quả, chỉ có tâm trạng là thay đổi mà thôi."

" Có ý gì?"

Thẩm An An nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, cố gắng giữ bình tĩnh mà hỏi.

Vị hòa thượng lại không muốn nói thêm gì nữa: "Thời gian không còn sớm, thí chủ nên rời đi, hy vọng thí chủ hành thiện tích đức, cầu chúc thí chủ cả đời bình an."

Thẩm An An mím môi, không chút do dự rời khỏi phòng thiền. Không hiểu vì sao, chỉ cần ở trong đó, nàng cảm thấy toàn thân không thoải mái, dù không gặp được vị đại sư, nàng vẫn có cảm giác như mình bị nhìn thấu hoàn toàn, cảm giác như mọi sự giả tạo đều đã biến mất.

Giống như mọi sự ngụy trang đều đã tan thành mây khói.

"Đại sư nói gì vậy?"

Thẩm phu nhân bước nhanh đến nắm tay Thẩm An An, sau khi gật đầu với hòa thượng canh cửa, bà dẫn nàng rời khỏi khu vườn nhỏ.