Thẩm An An nhìn thoáng qua tờ giấy bị vấy mực, ánh mắt lóe lên một tia sáng nhẹ, đôi môi hơi mím lại, như vô tình hỏi: "Đại ca nghĩ sao về hôn sự này?"
Mắt của Thẩm Trường Hách thoáng chốc tối lại rồi nhanh chóng trở lại bình tĩnh, tay đang nắm bút lông dần siết chặt, cho đến khi cán bút gãy trong lòng bàn tay.
Không có gì bất ngờ, hắn vứt bút xuống đằng sau tờ giấy mà Thẩm An An không nhìn thấy, giọng điệu bình thản.
"Chỉ là một cô nương ta chưa từng gặp, không có gì đáng nói."
Thẩm An An liền hỏi: "Vậy đại ca có vui không?"
Thẩm Trường Hách dừng lại một chút, đôi môi mím lại nhẹ nhàng, sau một lúc, hắn trả lời "Cũng được."
"Rốt cuộc thì cũng phải cưới, cưới ai chẳng phải là cưới, mẫu thân thích là được."
Dù sao... hắn cũng không có ai mà nhất định phải cưới.
Không biết tại sao, trong đầu hắn bỗng hiện lên hình ảnh một cô nương mảnh mai, tà áo ướt sũng dính sát vào thân hình quyến rũ của nàng, gương mặt nhỏ nhắn, trắng như sứ, lấp lánh ánh nước, nhìn hắn với ánh mắt đầy cảm kích.
"Đại ca.”
“Đại ca."
Thẩm Trường Hách bỗng nhiên tỉnh táo lại, ngẩn người nhìn Thẩm An An: "Có chuyện gì vậy?"
"Mẫu thân còn bảo muội hỏi đại ca, liệu đại ca có người trong lòng nào không?"
Thẩm An An nhìn hắn, trong ánh mắt có vẻ dò xét.
Thẩm Trường Hách nhíu mày, cánh tay đặt trên mép bàn bỗng dưng rút lại, không chút nghĩ ngợi đã lắc đầu: "Không có."
Một cô nương xuất hiện bất ngờ, ngay cả tên cũng không biết, chắc chắn không tính là gì, huống chi hắn cũng không thể dùng ơn cứu mạng để ép buộc.
"Thật sự không có?"
Thẩm An An lại hỏi lần nữa.
"Ví dụ như... cô nương mà đại ca cứu vào ngày Trung Thu thì sao."
Ánh mắt của đại ca khi nhìn nàng thật sự không thể nói là trong sáng.
Thẩm Trường Hách tim bỗng đập chậm lại một nhịp, rồi lập tức đập nhanh trở lại, nhưng nhanh chóng bị lý trí đè nén, biến thành một vũng nước tĩnh lặng.
"Đừng có nói bậy, chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ, ai mà biết nàng ấy đã đính ước rồi, nếu truyền ra ngoài lại làm tổn hại danh tiếng của nàng ấy thì sao."
Trong giới quan lại thế gia, việc tiếp xúc cơ thể dưới nước gần như là điều không được phép. Nếu hắn lấy lý do đó để yêu cầu lấy nàng ấy, chẳng phải là lợi dụng tình thế sao.
Hơn nữa, đó chỉ là một suy nghĩ bất chợt, hắn thật sự không có ý đó.
"Vậy thôi."
Thẩm An An gật đầu, đứng dậy khỏi ghế: "Vậy muội sẽ báo lại đúng sự thật cho mẫu thân biết, đại ca cứ yên tâm làm việc, chờ ngày làm tân lang thôi."
Ttrong lòng Thẩm Trường Hách bỗng dưng cảm thấy khó chịu, khẽ "ừ" một tiếng.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Mấy năm qua, hắn cũng thực sự bị thúc ép khá nhiều, lấy thê tử sớm thì mẫu thân cũng yên tâm không phải ngày ngày cứ nhắc nhở hắn nữa.
Nghĩ vậy, hắn lên tiếng gọi Thẩm An An đang đi về phía cửa: "Cô nương nhà Lâm gia, muội đã tiếp xúc với nàng ấy chưa?"
Thẩm An An chớp mắt, nhìn vẻ mặt phiền muộn của đại ca, không lộ vẻ gì, lắc đầu: "Chỉ nhìn từ xa một cái, không có gặp mặt nói chuyện qua, sao vậy, đại ca có vấn đề gì à?"
"Đi hỏi thử xem nàng ấy tính tình thế nào."
Vì là người sẽ sống chung cả đời, tính cách tốt nhất là dịu dàng, hiền thục, đừng phải là người hay gây chuyện, nếu không cưới về rồi sẽ chỉ có hỗn loạn.
Thẩm An An gật đầu: "Điều này đại ca yên tâm, mẫu thân đã tìm hiểu kỹ rồi, nhất định sẽ phù hợp với yêu cầu của đại ca về một người thê tử."
Thẩm Trường Hách nghẹn lại, một lúc không tìm ra lý do gì để từ chối, chỉ có thể khẽ gật đầu, không nói thêm gì.
Thẩm An An bước ra khỏi phòng sách của hắn, quay lại đóng cửa rồi rời đi.
Thẩm Trường Hách cố gắng kiềm chế sự khó chịu trong lòng, cầm lấy văn thư xem lại, nhưng không biết vì sao, tâm trạng hắn đặc biệt phiền muộn, ngay cả khi xem văn thư cũng có chút tức giận. Cuối cùng, hắn đành phải bỏ xuống văn thư, đứng dậy đi ra phía cửa sổ.
Lúc này trời đã tối, gió đêm so với ban ngày lạnh lẽo hơn nhiều, thổi vào người có chút buốt giá, nhưng Thẩm Trường Hách hoàn toàn không để ý, vẫn đứng đó cho đến khi nha hoàn nhắc hắn nên đi nghỉ ngơi, hắn mới chợt nhận ra đã là nửa đêm.
——
Nửa đêm.
Trong phòng sách của phủ Tứ Hoàng tử.
Dưới ánh nến sáng rực, Tiêu Uyên cúi đầu trước bàn xử lý công vụ, đống văn thư mật và công văn chất đống thành một đống dày, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng bút lướt trên giấy phát ra âm thanh xào xạc.
Khánh Phong đẩy cửa, khẽ báo cáo: "Chủ tử, Lăng Thế tử đã cử người đến hỏi, vị trạng nguyên họ Trương kia, nên được bổ nhiệm chức vụ gì?"
Tiêu Uyên ngừng viết.
Nhìn vào những vết mực lem trên văn bản, hắn nhíu mày, đặt cây bút lông xuống cạnh bàn mực, rồi ngẩng đầu lên.
Khánh Phong bị ánh mắt của chủ tử nhìn khiến hắn không tự chủ được mà rùng mình, vô thức lùi lại, thầm nghĩ Lăng Thế tử thật là thừa hơi, việc nhỏ xíu mà cũng phải báo cáo với chủ tử.
Chỉ là một trạng nguyên hạng bét thôi, sao lại đáng để báo cáo trước mặt chủ tử?
Hắn đang định trả lời Lăng Thế tử bảo tự xem xét, không ngờ Tiêu Uyên lại bất ngờ hỏi: "Nguyện vọng hắn nộp lên là muốn đi đâu?"
"Ở lại kinh thành."
Khánh Phong nói nhỏ.
"Ở lại kinh thành."
Tiêu Uyên lặp lại một lần, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh đêm Trung Thu hôm đó,Thẩm An An đứng trên cầu, cười nhẹ nhàng nhìn hắn.
Ngón tay trỏ vô thức xoay chiếc nhẫn trên ngón cái, hắn cúi mắt, một lúc không nói gì.
Khánh Phong vội vàng nói nhỏ: "Lăng Thế tử nói, nếu chủ tử không vừa mắt hắn, cho hắn có một chức quan huyện ở quê, với cấp bậc của hắn thì thừa sức, cũng coi như là phần thưởng cho lần này."
Khánh Phong cẩn thận ngẩng đầu nhìn chủ tử, dù cũng không hiểu vì sao chủ tử lại không ưa một trạng nguyên hạng bét, nhưng Lăng Thế tử không giống như Lý công tử, lời của hắn chắc chắn có lý do.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Tiêu Uyên lạnh lùng liếc nhìn Khánh Phong, hiếm khi không bác bỏ.
Không biết vì sao, hắn thật sự không thích, cực kỳ không thích vị thư sinh đó.
"Ừ."
Hắn phát ra một âm tiết, ném tờ giấy dính mực sang một bên, rồi lại cầm tờ tiếp theo lên.
Khánh Phong có chút không hiểu ý của chủ tử, do dự bước đi vài bước trong phòng, nhưng nhìn sắc mặt của chủ tử, hắn lại không dám hỏi tiếp.
"Ừ" – là có ý gì nhỉ, chắc hẳn là đồng ý với đề xuất của Lăng Thế tử nhỉ!?!
Hắn lầm bầm một tiếng, quay người định rời đi, nhưng giọng nói lạnh lùng của Tiêu Uyên lại bất ngờ vang lên, như thể chỉ là một câu hỏi tuỳ tiện.
"Vậy thư sinh kia quê ở đâu?"
Khánh Phong lập tức dừng bước, quay lại: "Hình như là ở Giang Nam."
Tiêu Uyên ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn lạnh lùng và u ám bỗng nhiên trở nên sắc bén, ánh mắt đầy sự lạnh lẽo và hung ác, tay cầm bút cũng bất giác siết chặt, khiến cây bút gãy trong lòng bàn tay.
Lưng của Khánh Phong lập tức toát mồ hôi lạnh, cảm giác lạnh lẽo lo lắng nuốt nước bọt một cái: "Chủ tử, có vấn đề gì không ạ?"
Chỉ trong một khoảnh khắc, Tiêu Uyên nhanh chóng thu lại vẻ mặt.
"Ở đâu Giang Nam?"
Khánh Phong ngơ ngác, mồ hôi lạnh chảy xuống trán, Giang Nam rộng lớn như vậy, ngày nào hắn cũng bận rộn đến mức không kịp để ý đến quê quán cụ thể của một trạng nguyên.
"Thuộc hạ sẽ đi kiểm tra ngay."
Tiêu Uyên không nói thêm gì nữa, hắn cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khánh Phong lập tức lùi ra ngoài, bước đi vội vã để tra cứu. Trong phòng, Khánh An đang phục vụ mực và bút cũng không dám thở mạnh.
May mắn là Khánh Phong rất nhanh chóng, chỉ trong chưa đầy một ấm trà đã quay lại.
"Chủ tử, đã tra xong, Trương Nghiệp Dương đến từ một ngôi làng nhỏ hẻo lánh ở Giang Nam, gia đình đời đời làm nông, phụ mẫu mất sớm, chỉ còn một người muội muội được gửi nuôi ở nhà người thân."
Những chi tiết còn lại, ngày Trung thu đó Tiêu Uyên đã biết rồi.
Khi thấy chủ tử không nói gì, Khánh Phong nhớ lại lời dặn của Lăng Thế tử, liền thử thăm dò: “Quê củaTrương Nghiệp Dương cách nơi Thẩm cô nương lớn lên khoảng vài trăm dặm.”
Không gần, nhưng cũng không quá xa, trước đây hai người chắc hẳn không có gì liên quan.
Tiêu Uyên vẫn tiếp tục viết, dường như không nghe thấy.
Khánh Phong mím môi, nghĩ xem liệu mình có đang làm chuyện thừa thãi không, sao giống như Lăng Thế tử, cứ nói những điều khó hiểu. Chủ tử từ trước đến nay luôn lạnh nhạt với tất cả mọi người, sao lại có thể khác với Thẩm cô nương.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Hai người rõ ràng là kẻ thù, Khánh Phong chắp tay chuẩn bị rút lui. Lúc này hắn cũng đã khôn ngoan hơn, đi đến cửa phòng thì chậm lại, sợ chủ tử lại bất ngờ lên tiếng.
Quả nhiên, khi bước chân hắn gần ra ngoài, tiếng của Tiêu Uyên lại vang lên: “Gửi đi các huyện nhỏ ở Giang Nam, nơi giàu có và rộng lớn hơn.”
Khánh Phong ngẩn người một chút, lĩnh mệnh rồi lui ra.
Lăng Thần Dật không hề ngạc nhiên khi nhận được ý chỉ của Tiêu Uyên, ngược lại còn khẽ cười một cách tươi tỉnh.
Khánh Phong sợ mình nói sai điều gì, liền chân thành hỏi: "Lăng Thế tử, chủ tử nhà ta có ý gì vậy?"
Lăng Thần Dật vung tay áo, đứng tựa vào tay, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy hàm ý: "Ý là, không thể ở lại kinh thành, cũng không thể quá gần nơi Thẩm cô nương lớn lên, càng xa càng tốt."
Những nơi giàu có và rộng lớn dễ dàng làm được thành tích chính trị. Chưa đến ba năm,Trương Nghiệp Dương sẽ được thăng chức, coi như là phần thưởng cho sự đầu hàng của hắn, nhưng ba năm sau...
Mọi chuyện ở kinh thành sẽ thay đổi, dù có trở về thì sao chứ?
Khánh Phong ngạc nhiên, đầu óc lập tức trở nên sáng suốt hơn nhiều, chủ tử quả thật... quả thật là đã để ý đến Thẩm cô nương gia sao?
Khi công việc đã được xử lý xong, trời đã khuya, nhưng Tiêu Uyên dường như không có ý định nghỉ ngơi. Khánh An thấy chủ tử trải giấy, có vẻ đang muốn vẽ tranh, liền vội vàng tiếp tục mài mực.
“Trừ bức tranh trúc xanh mà Thẩm cô nương đang cầm, chủ tử đã lâu không vẽ tranh rồi.”
Khánh An lập tức lấy khăn lau cây bút ra, mang đi rửa sạch, thầm nghĩ hôm nay chủ tử có vẻ có gì đó lạ lắm, tâm trí không tập trung, đặc biệt là khi nhắc đếnThẩm cô nương.
Sau khi rửa bút xong hắn quay lại, trên giấy đã có một hình vẽ sơ bộ, rõ ràng là một nữ nhân với những đường cong uyển chuyển.
Khánh An ngạc nhiên nhìn một lúc lâu, vẫn chưa tỉnh lại được.
Suốt mấy năm qua, chủ tử chỉ vẽ cảnh vật, ngay cả khi tiệc sinh nhật của Đoan tam cô nương yêu cầu, chủ tử cũng chưa từng tặng một bức tranh, vậy mà hôm nay lại vẽ một nữ nhân.
Hắn chăm chú nhìn vào tranh, cố gắng nhận diện xem chủ tử đang vẽ quý nữ nào.
Nhưng... cho đến khi Tiêu Uyên đặt bút xuống...
“Ch... chủ tử, ngài có phải quên vẽ các chi tiết không?”
Không đúng, là quên vẽ các ngũ quan khuôn mặt.
Trên khuôn mặt hình quả trứng, chỉ có đôi mắt trong trẻo như nước.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Mặc dù không có mũi và miệng để làm nền, nhưng vẫn có thể nhận ra sự dịu dàng mệt mỏi trong đôi mắt đó, ánh mắt cong lên như đang mỉm cười, như thể đang nhìn về phía người yêu của nàng ấy.
Tiêu Uyên không nói gì, cúi đầu nhìn vào tranh lâu đến nỗi ánh mắt của hắn dường như lạc vào một cảm xúc khó tả.
Có một cảm giác không thể diễn tả được, một loại chiếm hữu không nói nên lời, kêu gào trong lòng hắn, lộn xộn và cuộn lên, ý nghĩ mạnh mẽ hiện ra trong đầu hắn dường như người nữ nhân này, vốn dĩ phải là của hắn.
Tiếp theo là hình ảnh nàng ấy cười nói vui vẻ với nam nhân khác, cảm xúc lạ lùng mang tên ghen tuông cũng bắt đầu cuộn lên trong lồng ngực.
Liệu có ai tin vào tiền duyên kiếp trước kiếp này không?
Hắn ngẩng mắt nhìn, hướng về phía cửa sổ ngoài trời, dường như từ từ hắn cũng bắt đầu tin vào điều này.
Giờ phút này, hắn khao khát biết được, những suy nghĩ ngông cuồng và cảm giác thân thuộc đối với nàng ấy đến từ đâu, còn sự thù địch của nàng đối với hắn là do đâu.
Hắn nhớ nàng ấy đã nói, nàng ấy đã biết hắn từ rất lâu, rất lâu trước đây.
——
Khi Thẩm phu nhân biết được Thẩm Trường Hách không có ý kiến gì về việc hôn nhân, bà vui mừng vô cùng, lập tức bắt tay vào chuẩn bị, cả Thẩm phủ bỗng chốc ngập tràn không khí vui tươi, chỉ chờ ngày lễ hỏi cưới đến.
Mấy ngày nay Thẩm An An hầu như không ra khỏi sân, không phải vì nàng không quan tâm đến việc hôn sự của Thẩm Trường Hách, mà là cứ cảm thấy mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức có phần bất ngờ.
Mặc Hương đóng cửa phòng lại, nhanh chóng bước vào, thấp giọng nói với Thẩm An An: “Cô nương, đã tìm được nơi nghỉ của Trương công tử.”
Thẩm An An ngẩng đầu, ánh mắt trong veo, nhẹ nhàng nói” “Chắc là công tử ấy đã đến triều đình rồi. Đi thôi, chúng ta ra ngoài một chút.”
Sau khi báo cáo với Thẩm phu nhân, Thẩm An An liền dẫn theo Mặc Hương ra ngoài.
Trung thúc đánh xe ngựa, theo hướng chỉ dẫn của Mặc Hương, đi về phía cửa hàng phấn son.
Một lúc sau, xe ngựa dừng lại trước cửa hàng,Thẩm An An liếc nhìn Mặc Hương một cái, Mặc Hương lập tức rút ra một thỏi bạc đưa cho Trung thúc.
“Cô nương có thể sẽ chọn lâu, ông cứ đi trước đến trà lâu uống một chén trà, không cần phải đợi ở đây.”
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Trung thúc thẳng thừng từ chối: “Không được, phu nhân dặn ta phải luôn ở bên cạnh cô nương, không được rời đi.”
Ông liếc nhìn cửa hàng phấn son, có chút thắc mắc về việc cô nương vừa mới về lại kinh thành mà lại quen thuộc đến vậy.
Mặc Hương định thuyết phục thêm, nhưng Thẩm An An ngăn nàng lại quay người bước vào cửa hàng phấn son.
Không thể thoát khỏi sự giám sát của Trung thúc,Thẩm An An chỉ đi một vòng qua cửa hàng, tùy tiện chọn một ít đồ rồi ra ngoài.
Trung thúc cung kính hỏi nàng: “Cô nương, có muốn về phủ không?”
Thẩm An An kéo rèm xe, nhìn về phía tửu lầu không xa: “Ra ngoài một chuyến, ăn một bữa rồi về.”
Trung thúc lập tức đồng ý, đánh xe ngựa hướng về tửu lầu mà Mặc Hương chỉ.
“Hửm?.”
Một chiếc xe ngựa lướt qua xe ngựa của Thẩm phủ, Lý Hoài Ngôn nhảy xuống xe, ánh mắt chăm chú nhìn chiếc xe ngựa trước mặt, nơi nó dừng lại là trước cửa tửu lầu.
Một nữ nhân nhanh chóng leo ra khỏi xe, tiến gần lại: “Lý công tử, ngài đang nhìn gì vậy?”
“Cô nương đó là gì của ngài vậy?”
Nàng ta nói, trong lời nói tràn đầy ghen tuông, ánh mắt nhìn về phía cô nương quý phái vừa bước vào tửu lầu.
Lý Hoài Ngôn ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của tửu lầu, đôi mắt khép lại chợt nhớ đến những lời lảm nhảm của Lăng Thần Dật mấy ngày trước.
Người tên Trương Nghiệp Dương ấy, hình như đang ở trong tửu lầu đó.
“Ta còn có việc, đi trước một bước. Nàng vào trong chọn lựa đi, cứ ghi vào sổ của ta.”
Cô nương kia không chịu, ngay giữa ban ngày ban mặt, ôm lấy eo Lý Hoài Ngôn, làm nũng. Gần đây, hắn chỉ mới quan tâm đến nàng ta vài ngày, nàng ta còn chưa được lợi lộc gì, sao lại nhanh chóng chán ngấy thế?
Lý Hoài Ngôn nhíu mày, vẻ mặt thường ngày lười biếng bỗng trở nên nghiêm túc, cô nương đó hoảng hốt, vội vàng buông tay ra.
Lý Hoài Ngôn bước lên xe ngựa, nói với người đánh xe: “Đi tới phủ Tứ Hoàng tử.”
Người đánh xe kéo dây cương, xe ngựa nhanh chóng rời đi, để lại cô nương kia đứng yên ở đó, tức giận nghiến răng, rồi quay người bước vào cửa hàng phấn son.
Trước cửa tửu lầu, Mặc Hương một lần nữa bảo Trung thúc đi: “Cô nương đột nhiên muốn ăn quả khô ở con phố Tây, phiền Trung thúc chạy một chuyến mua về cho cô nương vài thứ.”
Trung thúc liếc nhìn tửu lầu đông nghịt người, có chút không yên tâm.
“Trung thúc yên tâm, ta và cô nương chỉ ở đây đợi ông, không đi đâu cả.”
Ông ta do dự một chút, gật đầu rồi nhanh chóng quay người đi, nghĩ bụng sẽ đi nhanh rồi về ngay.